Dư Tội hạ thấp giọng xuống, mấy cái đầu chụm vào một chỗ, nghe xong cả đám đứng dậy dậy ngay, Lý Dật Phong thanh toán tiền, tất cả nhảy lên xe tới trung tâm huyện.
Một cửa hiệu tấm biển bình nước nóng kim loại chữ tín, tọa lạc ở dải đất hoàng kim của huyện Cổ Trại, trưa chuyển sang chiều, khách khứa không nhiều. Trông cửa hiệu là một bà già tóc hoa râm, song trông còn khỏe mạnh lắm, giúp việc là ông già đội cái mũ lưỡi trai kiểu cũ, thi thoảng khách tới, ông ta bận rộn chạy ra chạy vào, đưa đồ sắt, ống nhựa lên xe khách.
“ Đó là cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi, mẹ tên Lý Huệ Lan, trước kia là công chức cục công nghiệp nhẹ, cha là Vũ Hướng Tiền, từng làm cục trưởng cục cơ khí nông nghiệp huyện ta ... nghỉ hưu cả rồi.”
Trong xe Viên Lượng nhỏ giọng giới thiệu, hắn nhìn mấy vị đã uống say, lấy làm lạ, làm sao chứng minh nghi phạm mất tích mười tám năm vẫn sống?
“ Dật Phong, theo tôi, mọi người đợi.” Dư Tội vẫy tay, hai người xuống xe:
Tới trước cửa hiệu thì ông già đang đang cầm hộp cơm du lịch kiểu cũ ăn cơm, bà già thì ở sau quầy gẩy bàn tính cành cạch, bà từng là kế toán cục công nghiệp nhẹ, nhìn hai chàng trai bước chân siêu vẹo đi vào, khách khí hỏi: “ Có phải hai cậu uống say đi nhầm chỗ không, phía sau có nhà xí đấy.”
“ Không phải, chúng tôi ...” Lý Dật Phong nói năng không được lưu loát lắm; “ Tới, tới nhập hàng.”
“ À, các cậu muốn mua gì?” Bà già đặt bàn tính xuống, thái độ bình tĩnh như thế khi đối diện với hai thanh niên say xỉn, chắc chắn thuộc loại tinh minh:
Dư Tội giơ tay chỉ, nói liền một tràng dài:” Mũi khoan, loại này ba, loại này bốn, loại này sáu, loại này tám .... Loại này mười một ... Vòi nước sắt bốn cái, nhựa chín cái ... Còn cả sắt sáu ly, tám ly mỗi thứ mười cân.”
Lý Dật Phong nghe mà chóng mặt, chấn kinh hơn nữa bà già gõ bàn tính như bay, Dư Tội vừa dứt lời thì tính xong tiền:” 186 đồng ... Tính 185 cho chắn.”
“ Được, tiền đây.” Dư Tội trả tiền luôn:
Bà già nhanh nhẹn thu tiền, lấy đồ, xách tới cái túi lớn, Dư Tội loạng choạng xách đi, về tới xe lái đi luôn, chỉ huy lái tới đường Thanh Hà, lấy hóa đơn ra bảo Lý Dật Phong đối chiếu với hàng.
Không sai, không sai bất kỳ một món nào, những người khác ngẩn ra không rõ có ý gì, Dư Tội giải thích:” Tôi phải mất nửa ngày mới học thuộc lòng những thứ tôi viết ra, mọi người đoán thử xem, tôi chỉ nói một lần mà bà ta đi lấy hàng chính xác luôn ... Hơn 60 rồi mà đầu óc còn nhanh nhạy hơn mấy chúng ta gộp lại.”
Đúng thế, Lý Dật Phong đếm nửa ngày chưa ra, cảm giác thất bại nghiêm trọng.
Viên Lương thắc mắc:” Thế thì chứng minh được điều gì? Nhà họ mở hiệu mười mấy năm rồi mà.”
“ Đây chính là nghi vấn thứ hai, cha hắn nghỉ hưu lương bao nhiêu, mẹ hắn nữa, tiền lương hai người họ với cái cửa hiệu, ở thành phố huyện nhỏ bé này, cuộc sống dứt khoát thuộc hàng trung lưu. Mhưng xem họ sống tằn tiện khó khăn như vậy, thậm chí không cả thuê nhân viên, có giống người có tiền không? Vu Tiểu Lỗi là con độc nhất đấy, đội trưởng Viên, anh thử tính thu nhập của cửa hiệu này 15 năm cộng tiền lương là bao nhiêu?”
Viên Lượng hít sâu một hơi:” Ý cậu là hướng đi của số tiền họ kiếm được đáng nghi?”
“ Không nghi cũng không được.” Dư Tội lấy di động ra, mở hình ảnh đã chụp, nhà Vũ Hướng Tiền, vẫn kiểu nhà gạch mái ngói của hai mươi năm trước, so với nhà lầu bê tông cốt thép xây sau đó thành sự đối lập rõ ràng: “ Một năm tiền lương là vài vạn, mở cái cửa hiệu ở dải hoàng kim, mười mấy năm kiếm trăm vạn dễ dàng, tôi hỏi anh một ông già 66 tuổi và một bà già 62 rồi mà vẫn chịu khó ngày ngày đứng đó bán hàng như thế để làm gì? Chẳng lẽ tiền tích góp bao năm qua cưa đủ tiền tiêu à?”
“ Con trai!” Viên Lượng hưng phấn, cha mẹ còn có thể phấn đấu vì cái gì nữa chứ:
“ Cho nên tôi thấy vụ án này chỉ cần đường lối đúng thì khả năng phá được là rất cao. Tên đó lẩn trốn bao năm như thế, giữa họ có sự liên hệ nào đó, tục ngữ có câu, con cái khóc cha mẹ, khóc ba lần, cha mẹ khóc con cái, khóc đứt ruột. Nếu hắn chết rồi hoặc bặt vô âm tín gì đó, hai ông bà già chẳng sống tới bây giờ, có sống cũng lẩn thẩn sa sút, nếu bặt vô âm tín, bọn họ không tích cực như vậy ... Tóm lại, hai ông bà sắp xuống đất, liều mạng kiếm tiền cho ai, cho thế nào, giải quyết được vấn đề này là vụ án được phá.”
Lời này không ai không tin cả, ba cảnh sát quê reo hò như thăng chức tới nơi, cả Viên Lượng cũng bị kích động muốn khởi động lại vụ án này rồi ....
Thời gian quay lại mười tám năm trước, ngày 21 tháng 8, trời quang mây, gió nhẹ.
Hôm đó trời nóng lắm, độ ẩm thấp, lại không có gió, oi ả khó chịu vô cùng, mà thời đó lại chưa có chỗ vui chơi như bây giờ, phương thức giải trí phổ biến là đợi hoàng hôn buông xuống gọi bạn gọi bè, túm năm tụm ba tới quán bia đầu đường cuối phố, gọi vài món nhắm chơi đoán quyền, uống ngụm bia mát lạnh. Cho tới khi gió đêm mát rượi kéo khóa trên phố tè một phái, rùng mình sảng khoái toàn thân.
Hôm đó Vu Tiểu Lỗi ra ngoài cũng có suy nghĩ như vậy, cao khảo kết thúc, đối với một người thi 5 môn mà chưa tới 400 điểm điểm, có nghĩa là thời đại học sinh kết thúc, tâm tình hắn không thoải mái, cưỡi xe đạp rời nhà tìm mấy đứa bạn tính tối tụ họp nhau đi chơi.
Ba tên bạn, một là Mạnh Khánh Siêu, một là Trương Tố Văn còn có Lưu Kế Tô, bốn tên thì có hai đôi học sinh dốt, đi ba cái xe đạp, kết bạn ra đường Thập Tự. Cái huyện cũ có nơi đó là phồn hoa nhất, tới tối là quán bia, quầy hoa quả dầm kéo dài cả dặm, xen vào đó là quán bán xâu thịt dê nướng, khói nghi ngút, tiếng hô uống vang vọng, đối diện còn có sàn nhảy, đó là nơi thường xuyên xuất hiện những cô gái ăn mặc cởi mở xuất hiện, đối với tuổi thiếu niên nổi loạn mà nói, sức hấp dẫn rất lớn.
Bốn người không biết ai đề nghị đi ăn thịt dê nướng, đoán chừng vì tiền không nhiều, gọi vài chai bia, ngồi lề đường, uống bia, bàn tính tương lai. Đều cả thi cử ra sao nên người định đi lính, người thì chuẩn bị đi làm công, còn có người muốn ôn tập lại. Trong bốn người thì Vũ Tiểu Lỗi có gia cảnh tốt nhất, cha hắn là cục trưởng đã an bài cho hắn tới công ty bách hóa huyện, đó là xí nghiệp quốc doanh, lương tháng tới mấy trăm, có thể giống nhân vật lớn nghênh ngang phì phèo thuốc lá đi trên phố, thậm chí có cô gái khoác vai đi bên cạnh, chỉ nghĩ lòng phấn khích.
Còn sao, tốt hơn là trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc.
Thịt dê ăn không nhiều, bia uống không ít, đều ở cái tuổi không ai chịu phục ai, vì thế Mạnh Khánh Siêu gom tiền mua 10 chai. Uống chưa tới một nửa thì Lưu Kế Tổ tửu lượng kém nhất không trụ nổi nữa, trong tiếng cười chế nhạo của đám bạn xách quần chạy ra xa, miệng nôn trôn tháo, nôn xong rồi kéo khóa đái.
Thình lình có tiếng nữ thét chói tai, ba tên đang xem trò hề giật mình, Lưu Kế Tổ đứng ở góc phố đái bị cô gái đi ngang qua bị nước đái bắn trúng, váy ngắn chân dài, khẳng định là loại mỹ nữ khiến người khác nóng người, cả ba hú hét trêu ghẹo. Không ngờ rằng đi cùng cô gái đó có một nam nhân, tung chân đá Lưu Kế Tổ lờ đà lờ đờ ngã lăn ra đường, cô gái cười to thích thú.