Trương Tố Văn và Mạnh Khánh Siêu có sẵn hơi men thấy bạn bị đánh thì xách chai bia xông tới, thế nhưng nửa đường giật mình lùi lại, vì họ nhận ra tên địa đầu xà có tiếng ở huyện. Tên đó Trần Kiến Đình, mở rạp chiếu phim trước học viện điện ảnh, thời đại đó phim chiếu đều là loại phim mô tả XHĐ Hong Kong như Người Trong Giang Hồ, loại phim cũng khuyến khích bọn trẻ con có tiềm chất học theo, nên không có vài chiêu phòng thân là không làm ăn được.
Trần Kiến Đình cũng là danh nhân rồi, ở trường học ai đánh nhau không lại người ta, thường lẩy rượu lấy thuốc mời vị đại ca này ra mặt, lần nào cũng dọa được đối phương, truyền thuyết của người ta từ đó mà ra.
Nói thì chậm chứ thực chất thì nhanh, mấy thiếu niên gặp phải Trần lão đại bị đấm đá túi bụi, chắc hắn giận lắm vì bị khiêu chiến quyền uy, Trương Tố Văn bị đá văng chai bia, sưng nửa bên mặt, Mạnh Khánh Siêu càng thảm hơn, bị đấm sụp mũi, không ngừng cầu xin, Vũ Tiểu Lỗi chậm mất một bước, khi xông tới bị Trần Kiến Đình túm tóc tát bôm bốp mười mấy cái, đá lăn lông lốc.
“ Vương bát đản, không nghe ngóng xem lão tử là ai ... Còn nhìn thấy chúng mày lần nữa, đánh gãy chân chó của chúng mày.”
Trần Kiến Đình tiêu sái phủi tay áo, đi về phía cô gái ăn mặc mát mẻ kia, vừa đi khiêu vũ gạ gẫm được, không ngờ bị đám nhãi làm mất hứng, hắn ra tay giáo huấn thứ không có mắt đó như mọi khi, vào thời đại đó, bạo lực luôn được các cô gái sùng bái.
Có điều hắn không để ý, Vũ Tiểu Lỗi bị tát chảy máu mồm hai mắt đỏ như hòn than nhìn hắn, đó cũng là tên ở trường không thua ai, còn là con cục trưởng, sao chịu nổi sỉ nhục này? Hắn biết không đánh lại đối phương, nhưng mà xung quanh mấy chục người cười nói chế giễu, không còn lỗ nào mà chui. Nghe những tiếng xì xào, nhìn Trần Kiến Đình ngông nghênh bỏ đi, tích tắc không áp chế được lửa giận, cầm ngay con dao ở quán thịt dê, như dã thú nổi điên, gầm gừ đuổi theo.
Cô gái kia phát hiện hô lên, Trần Kiến Đình tỉnh ngộ hơi muộn, xoay người lại thì Vũ Tiểu Lỗi mồm máu me xông tới, hắn vội ngăn cản, không ngờ đối phương giận mất khôn rồi, cầm dao đâm bừa. Trần Kiến Đình tay trúng thương nổi giận bóp cổ Vu Tiểu Lỗi, song thấy ngực đau nhói, té ra dao đâm lún ngực, chỉ nghe Vu Tiểu Lỗi mặt hung tợn, gằn giọng: “ Mày đã nghe ngóng tao là ai chưa?”
Cơn đau lan đi trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kiến Đình, hắn không nói ra được nữa rồi, từ từ buông tay khỏi cổ Vũ Tiểu Lỗi, hắn cảm nhận được cả sự sống đang trôi khỏi cơ thế cùng dòng máu ồng ộc chảy đi, co giật, nơi hắn ngã xuống xuất hiện vũng máu dài mấy mét.
Đám đông hỗn loạn, nữ nhân la hét, nam nhân bỏ chạy, hàng quán bị đám đông xô đổ, còn Vũ Tiểu Lỗi giết người xong biến mất.
Từ đó tới nay 18 năm đã trôi qua, không tìm ra tung ích của hắn.
Đó là vụ án giết người 81, diễn biến vụ án vô cùng đơn giản, Dư Tội đặt hồ sơ xuống, day huyệt thái dương, nhắm mắt lại, vẫn thấy vũng máu, thi thể, con dao, đây là vụ án mạng đầu tiên mà y tiếp xúc.
“ Đại khái là như vậy, khi ấy đồn công an bao vây nhà Vũ Tiểu Lỗi, cách thời điểm xảy ra vụ án chưa tới 40 phút, có điều không thấy người nữa ... Không chế cha mẹ hắn, sau đó triệu tập mấy tên bạn học tới đội hình cảnh, đều là trẻ con mới tốt nghiệp cao trung, nhìn thấy giết người sợ chết khiếp, hỏi mấy lần không ra đầu đuôi ... Trong đám cùng tuổi thì Vũ Tiểu Lỗi thuộc hàng rắn mặt, ở trường gây gỗ đánh nhau không chịu thua ai bao giờ.” Viên Lượng vừa nói vừa nhìn vị cao thủ trước mắt, rốt cuộc hắn nhận ra sự khác biệt so với người thường rồi, đó là Dư Tội xem hồ sơ rất chậm, như đang ghi nhớ từng chữ:
“ Về sau tra mấy lần?” Dư Tội chưa mở mắt ra, hỏi:
“ Không dưới mười lần, Trần Kiến Đình còn có hai người em trai, hai đứa này lo thân chưa xong, không đáng kể, mẹ đã mất, cha là giáo viên Nhất Trung, ông ta không chịu nổi nỗi đau mất con, trước kia mỗi lần có đại hội là chặn xe lãnh đạo cáo trạng cảnh sát chúng ta không chịu làm gì, nhiều cục trưởng hạ quyết tâm giải quyết vụ án này ... Nhưng dùng hết cách rồi, tên đó như biến mất khỏi nhân gian.”
“ Bắt cha mẹ hắn để đồn trưởng của chúng tôi thẩm vấn, thế nào cũng ra thôi.” Lý Dật Phong đủ lòng tin vào thủ đoạn thẩm vấn của Dư Tội:
Viên Lượng nhíu mày nhắc nhở: “ Đó là ông bà già đấy, không phải hình cảnh chúng tôi không biết làm, chiêu này cũng không phải mỗi cậu phát minh ra, có người dùng rồi ... Nếu là đồng bọn thì còn có khả năng khai, nhưng đây là con ruột của họ, con bán cha mẹ có thể, cha mẹ bán con thì khả năng không cao.”
Dư Tội nhận ra Viên Lượng khi nói tới vụ án này chứa đựng rất nhiều sắc thái cá nhân, hơn nữa còn là hướng về phía gia đình nghi phạm giết người, hỏi: “ Đừng kết luận gì vội, chúng ta bắt đầu từ đầu, đội trưởng Viên, giờ cha người chết còn cáo trạng không?”
“ Không cáo trạng nữa, mất năm kia rồi.” Viên Lương trả lời, đó là nguyên do mấy năm gần đây vụ án này không ai hỏi tới nữa:
“ Vậy hai người anh em thì sao?”
“ Trần Kiến Đình là con cả, khi chết thì con gái đã một tuổi, người em thứ hai là Trần Kiến Lạc, công nhân xưởng in, đã nghỉ việc, làm công lâm thời ở cục điện lực ... Em út Trần Kiến Cương, năm nay chắc ba tám ...”
Dư Tội cảm giác ngữ khí của Viên Lượng có vấn đề:” Sao anh biết rõ thế?”
“ Nhà thầy Trần chỉ thầy ấy là người đàng hoàng, còn ba đứa con đứa nào cũng phá hại, thằng cả địa đầu xà, thằng hai con bạc, thua cả nhà, thằng ba càng hay, du thủ du thực chưa nói, lại còn phạm tội cưỡng hiếp, giam 8 năm, giờ ra rồi ... Sau khi thầy Trần mất, chẳng ai quan tâm.”
“ Giết cũng đáng.” Lý Thuyên Dương nghe thấy thằng em phạm tội cưỡng bức, ghét luôn thằng anh:
Viên Lương xua tay: “ Xem án đừng đem tình cảm vào, cho mọi người biết, Trần Kiến Đinh chẳng ra sao, song hắn cưới được cô vợ tốt, hắn chết rồi, vợ hắn không tái giá, chăm sóc rồi lại ma chay cha chồng, một mình nuôi con gái khôn lớn ... Năm ngoái Nhất Trung có một nữ sinh đỗ vào đại học danh tiếng phương nam, điểm đi đứng đầu toàn huyện, tên Trần Lang, đoán xem là ai?”
“ Không phải là con tên địa đầu xà chứ?” Lý Đật Phong ngạc nhiên lắm:
“ Ấy vậy mà đúng đấy, thế có biết ai nuôi cô bé đó ăn học bao năm không?”
Mấy người kia hoang mang, tất nhiên là người mẹ rồi, Dư Tội mở mắt ra như phát hiện điều gì đó: “ Chẳng lẽ là cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi?”
Viên Lượng không đáp, chỉ giơ ngón cái lên khen ngợi.
Lý Dật Phong trố mắt, thế là người bị hại lẫn phạm tội biến thành một nhà, tốt xấu đúng sai khó phân nữa.
Viên Lượng đem vấn đề trong lòng nói ra: “ Đồn trưởng Dư, vẫn định phá vụ án này sao?”
“ Hay là thôi đi, em thấy không cần nữa.” Lý Dật Phong là người tích cực nhất trong chuyện này vậy mà giờ cũng bàn lui, nghĩ giờ tìm ra hung thủ có nghĩa lý gì đâu, bên kia không truy cứu, bên này đền bù, ai nấy sống yên ổn cả rồi, chuyện qua bao năm, bới lên cũng có ý nghĩa gì nữa đâu:
Điều này chứng tỏ Cẩu thiếu gia dù rất nhiều tính xấu, bản chất vẫn là chàng trai lương thiện.