Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 460 - Q4 - Chương 130: Con Đường Xa Xăm.

Q4 - Chương 130: Con đường xa xăm. Q4 - Chương 130: Con đường xa xăm.

“ Đừng đem tình cảm vào, hắn là kẻ giết người, cha mẹ hắn chuộc tội không nói lên gì hết, đương nhiên bồi thường lớn giảm án cho con trai còn được, có điều hắn chạy giỏi quá, nếu khi đó bắt được thì đoàng, hết chuyện sau này.” Dư Tội làm động tác chĩa súng vào đầu:” Đội trưởng Viên, mấy người bạn năm xưa của Vũ Tiểu Lỗi ra sao?”

Viên Lượng không giấu: “ Tra không chỉ một lần, bọn họ không biết gì hơn, một thì kinh doanh ở huyện, hai người lên tỉnh thành kiếm sống, sống không tốt lắm, mấy năm nay không rõ nữa rồi.”

“ Được, tôi muốn tình huống chi tiết của họ ... Thuyên Dương, từ hôm nay trở đi cậu theo dõi hai ông bà già kia, miêu tả lại quy luật sinh hoạt của họ, giống cách đã làm ở Dực Thành ấy. Thằng Ngốc, xem hồ sơ cho kỹ, tất cả thân thích, bạn bè của hắn, phàm là ai bị tra rồi đều thuộc lòng cho tôi ... Dật Phong, theo tôi lên tỉnh tìm mấy người bạn kia.” Dư Tội nhanh chóng an bài công việc:

Lý Thuyên Dương thắc mắc:” Đồi trưởng, vậy lần này tôi cải trang thế nào?”

“ Không cần cải trang, ngu lắm mới tin cậu là cảnh sát.” Dư Tội làm một câu phũ phàng rồi nhắm mắt lại, lấy đồng xu ra:

Lý Thuyên Dương tức không nói lên lời nữa, cùng Thằng Ngốc bỏ đi làm việc, Viên Lượng còn định hỏi thì Lý Dật Phong đã kéo ra cửa, nhỏ giọng nói: “ Anh Viên, đừng cắt ngang suy nghĩ của đồn trưởng chúng tôi.”

“ Còn phải nghĩ à, rõ ràng thế rồi, huống hồ cậu ta đang chơi mà.” Viên Lượng chỉ Dư Tội đang chơi đồng xu, không cần nhìn mà đồng xu như có linh hồn tung tăng trên tay y:

“ Anh ấy chơi đồng xu là suy nghĩ đấy ... Anh Viên, cảm ơn anh giúp đỡ.” Lý Dật Phong khách khí kéo Viên Lượng đi: “ Hôm khác mời anh lên thành phố đi nhà tắm Hải Thiên, nam nữ tắm chung, hội sở tư, an toàn tuyệt đối ... Chỉ cần anh đừng nói với chị dâu là được.”

“ Thôi thôi Phong thiếu gia, không phải cậu định kéo tên đội trưởng nhỏ tôi xuống để tự đội trưởng làm chứ?” Viên Lượng xua tay, không muốn dính líu tới tên này, chạy cho nhanh, cái đồn này có vẻ toàn loại không bình thường.

….

Vụ huyết án mười tám năm trước làm con cả của Trần gia mạng về Tây Thiên, đứa con duy nhất Vũ gia bỏ trốn bặt vô âm tín, từ đó cả hai nhà như bị nguyền rủa, không quay lại quỹ tích bình thường được nữa.

Chuyện xảy ra, thầy giáo Trần Minh Đức mang nổi đau mất con nhiều lần khiếu nại vượt cấp, cục trưởng các đời nghiêm lệnh phá án. Truyền thuyết có một vị cục trưởng vì vụ án này mà mất chức là thật, tăng thêm cho hồ sơ vụ án một bài báo. Cục trưởng cục công an vì giam cầm phi pháp người dân bị đình chỉ, đó là chuyện nhiều năm trước, vị cục trưởng Chu Nhâm Kiện vì vụ án đó mà sĩ đồ chấm dứt. Còn cha Vu Tiểu Lỗi, vì không khai ra con mình đi đâu, bị cho vào trải cải tạo hai năm, nửa năm nhờ vợ đi kiện cáo khắp nơi nên được phán vô tội thả ra.

Tình hình tìm hiểu được ở đồn công an cũng làm người ta dở khóc dở cười, vì vụ án này liên tục mắc cạn, nhà nạn nhân thì liên tục kiện cáo, thế là chuyển biến như phim. Đối tượng phòng phạm chủ yếu từ nhà nghi phạm sang nhà người bị hại, mỗi năm đại hội đảng và đại hội hội đồng nhân dân thì việc đầu tiên là đồn công an đón thầy giáo già Trần Minh Đức đi, để ông ta khỏi thấy ai cũng kêu oan, thấy xe là quỳ xuống làm xấu mặt cả huyện.

Cái chuyện éo le đó kéo dài 9 năm, năm đó con út Trần Minh Đức phạm tội cưỡng bức, vụ án xảy ra ở chính nơi ông ta dạy học, trường Nhất Trung, người bị hại là nữ sinh cao trung.

Từ đó trở đi, ông giáo già không đi kiện nữa, cho tới khi chết.

Có lẽ vì không còn mặt mũi nào ra khỏi nhà nữa, thầy giáo ngày càng yếu, ba đưa con trai toàn đứa chẳng ra gì, nhưng lại có cô con dâu hiếu thảo, có đứa cháu gái giỏi giang. Trần Kiến Đình bị giết, mười tám năm sau không thành hảo hán, nhưng con gái đỗ đầu toàn huyện vào đại học danh tiếng làm người khác rớt mắt kính.

Còn chuyện khó tin hơn nữa, vợ Trần Kiến Đình tang chồng khi mới trên hai mươi, trẻ trung xinh đẹp, song không tái giá, không có bất kỳ lời ong tiếng ve nào. Đó còn chưa phải là điều ngạc nhiên nhất, mà bất ngờ là cô lại còn rất thân thiết với cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi, chẳng biết từ bao giờ hai gia đình sinh tử đối đầu lại qua lại với nhau, khi thầy giáo già chết, tang lễ do vợ chồng Lý Huệ Lan lo liệu.

Con cái gây nghiệt, cha mẹ chuộc tội, đây là phiên bản mẫu tiêu chuẩn.

Bất kể thế nào vẫn ảnh hưởng tới tâm tình Dư Tội, trong đầu y lấn cấn hình ảnh người mẹ già tóc bạc miệt mài tính tiền, người cha còng lưng đi lấy hàng cho khách, đó là cuộc sống dày vò trong áy náy, kỳ vọng và sợ hãi, e rằng đứa con trốn bên ngoài cũng chẳng khá hơn.

Mười tám năm trôi qua, cha mẹ vĩ đại đó còn làm tốt hơn cả tưởng tượng, bọn họ thành công thay đổi cái nhìn của rất nhiều người, ít nhất người trong huyện thành nhỏ đều nghĩ, dù Trần Kiến Đình còn sống, chắc gì làm tốt hơn cho vợ con hắn.

Đúng rồi, cô gái mà Trần Kiến Đình đi cùng hôm bị giết, không phải là vợ hắn, mà là Vương Lệ Lệ có tiếng xinh đẹp trong đoàn kịch huyện, quan hệ vợ chồng họ luôn rất tệ. sau sự kiện đó ly hôn, sống trong thầm lặng.

Một người mà hại vô số người, vụ án mắc kẹt lại ở đây, nhà bị hại không kêu oan, người chết biến thành đất vàng, chỉ để lại vụ án đẫm máu trong hồ sơ của hệ thống.

Hồ sơ rất dày, xem hết thì là buổi sáng ngày thứ ba rồi, suốt một ngày Dư Tội không nói không rằng, vẻ mặt âm trầm. Lý Dật Phong thì về nhà ăn ngủ thoải mái, khi tới đón Dư Tội chuẩn bị tới tỉnh thành, còn tự than không bằng, đồn trưởng ít khi nghiêm túc, nhưng khi nghiêm túc không giống người.

“ Anh, sao rồi?” Xuống cầu thang mà vặn Dư Tội vẫn nói rất ít, Lý Dật Phong quan tâm hỏi.

“ Không có gì, chuyện ngoài tưởng tượng của chúng ta quá nhiều.” Dư Tội khẽ lắc đầu:

“ Thế nào là ngoài tưởng tượng?” Lý Dật Phong không hiểu:

“ Vì dụ có người giết cha cậu, vậy cậu và nhà đó sẽ thế nào?”

“ Không đội trời chung.”

“ Vậy mà hai cái nhà phải không đội trời chung lại như thân thích thì phải nói thế nào?”

Lý Dật Phong suy nghĩ đơn giản:” Trần Minh Đức là thầy giáo nghèo, Vũ gia có tiền, bỏ tiền ra mua chuộc là được.”

“ Sai, muốn bán thì bán lâu rồi, sao đi kiện cáo bao năm không tha, rốt cuộc có biến cố gì đó.”

“ Phong thiếu gia, đồn trưởng Dư ...” Có người gọi làm Dư Tội và Lý Dật Phong chuẩn bị lên xe quay đầu nhìn, là Viên Lượng từ văn phòng chạy ra:” Đi đấy à?”

“ Ừ, thử vận may xem sao.” Dư Tội thuận miệng nói:

“ Hôm kia họp, cục trưởng Cố có yên cầu chúng tôi phải phối hợp với cậu, phải rồi, các cậu từ Đại Nguyên về kiếm thời gian đi thăm cục trưởng Cố, ông ấy rất quan tâm tới cậu, họp xong còn hỏi tôi rất lâu, cục trưởng Cố trước kia cũng công tác ở Đại Nguyên đấy.” Viên Lượng không dám xem thường Dư Tội, nhìn thì chẳng có gì hơn người, danh tiếng không nhỏ đến cả cục trưởng Cố cũng biết:

“ Tôi thuộc loại gặp mặt không bằng nghe tên, chỉ sợ lãnh đạo thất vọng thôi.” Dư Tội từ chối khéo:

“ Xem ra anh tôi rất biết mình, em sở dĩ chần chừ không dẫn anh về nhà giới thiệu là sợ cha em thất vọng … á, đồn trưởng, đợi em với ...” Lý Dật Phong rối rít đuổi theo đồn trưởng nổi giận bỏ đi trước.

Lên xe Lý Dật Phong tự tát mình mấy cái mới làm Dư Tội nguôi giận, Dư Tội lái xe cẩn thận hỏi: “ Cục trưởng Cố mới lên năm nay phải không, trước ông ấy làm gì?”

“ Từ thành phố xuống cùng đợt với anh đấy, cũng là đeo chức, em không rõ lắm, chắc là đánh bóng lý lịch thôi, chả làm lâu đâu.”

“ Bao tuổi rồi?”

“ 31, chưa kết hôn, hắn tới thăm cha em, khen em không ngớt miệng.” Lý Dật Phong hỉ hửng khoe khoang:

“ Khen cậu ấy à, đó là nể mặt cha cậu thôi, à, mà 31 đã làm cục trưởng sao?”

“ Có gì đâu anh, cục trưởng huyện quyền lớn chức nhỏ, cấp chính khoa thôi mà, hai mấy tuổi còn có người lên cấp xử nữa cơ, anh chưa nghe nói à?”

Dư Tội lắc đầu: “ Chưa bao giờ nghe thấy.”

“ Quê quá, thành phố chúng ta phó xử trưởng trẻ nhất mới 25 tuổi, còn là mỹ nữ.”

“ Khẳng định thăng chức trên giường.”

“ Cái này không cần điều tra ai cũng biết, ha ha ha.”

Bình Luận (0)
Comment