Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 461 - Q4 - Chương 131: Triết Gia Bất Đắc Dĩ.

Q4 - Chương 131: Triết gia bất đắc dĩ. Q4 - Chương 131: Triết gia bất đắc dĩ.

Hai người kiếm được đề tài chung, cười ha hả, nói tới sĩ đồ sau này, Lý Dật Phong ngồi ở ghế phụ lại mơ tưởng:” Muốn đề bạt kỳ thực không khó, nam thì phải uống với người ta, nữ thì phải ngủ với người ta. Nam thì phải có chí tiến thủ, nữ phải học cách lên giường, em mà là mỹ nữ ... Ài, em không quan tâm, lên giường thì lên giường, thời buổi này danh tiết còn quý giá quái gì đâu, đúng không đồn trưởng? Ai chẳng muốn sống thoải mái hơn chút.”

“ Nhân tài đấy, sau này cậu chắc chắn sĩ đồ vô lượng, tôi trông cậy vào cậu đấy.” Dư Tội đạp ga, phóng lên đường cao tốc: “Còn chuyện em gái tôi nữa, đừng có quên.”

“ Anh cứ yên tâm, chuyện của em gái anh cũng là chuyện của em mà.” Lý Dật Phong cười nịnh:

“ Cút ngay, cái bộ dạng này của cậu chắc không phải do trong nhà dạy ra, thế thì cái trường lính nghệ thuật của cậu đáng nghi lắm, chuyện này tôi phải suy nghĩ lại, xem có đưa em tôi vào đó không. “ Dư Tội nhìn bộ mặt dâm tiện của Lý Dật Phong mà sinh nghi sao hắn ra thể loại này, y vốn ra điều kiện vụ án này công đầu sẽ nhường Lý Dật Phong, còn hắn nhờ cha hắn giúp Nha Nha vào được trường quân đội, trường cũ của Lý Dật Phong là lựa chọn hợp lý. Con bé đó vốn xinh đẹp trắng trẻo, đi làm nghệ thuật cũng hợp lắm, y chỉ sợ cái môi trường nghệ thuật không tốt, nó mà thành bộ dạng giống thằng này thì cha lột da y, mà y cũng không biết giấu mặt vào đâu …

Xe tới thành phố thì chưa tới trưa, có điều đang mùa hè, cái phương bắc khô cằn này, mùa hè u bức khó chịu vô cùng, hai người trốn trong xe bật điều hòa tán gẫu, đợi ở cổng phân cục Tấn Lập nửa tiếng mới có xe đi tới, Dư Tội vội xuống xe, có thể được phân phố xe riêng, chắc là cỡ phân cục trưởng.

Đúng thế, là Lưu Tinh Tinh, vừa gặp cái đã ôm chầm lấy Dư Tội, đấm ngực, lại còn ra sức vò đầu y, nhìn một hán tử cao lớn râu ria lởm chởm động tay động chân với đồn trưởng, Lý Dật Phong sởn gai ốc.

Giới thiệu hai bên, nghe nói là phó phân cục trưởng, Lý Dật Phong không dám xem thường, từ nhỏ tiếp xúc nhiều nên chuyện đối nhân xử thế hoàn toàn không thành vấn đề, khách khí hàn huyên, thêm vào xưng hô khéo léo, làm Lưu Tinh Tinh ngạc nhiên:” Tiểu Dư, chàng trai này không tệ, cảnh sát quê thật sao?”

“ Vâng, là cảnh sát đồn công an xã chúng tôi, đội trưởng Lưu, có phải anh thấy tố chất cảnh sát quê chúng tôi hiện giờ rất cao không?” Dư Tội cười hì hì:

“ Không tệ, không tệ ... Được rồi, ngồi xe của cậu đi, tôi nói này Tiểu Dư, hai người cậu muốn tra chẳng có án gì lớn, chỉ bị phạt trị an, sao dính dáng tới đồn công an Dương Đầu Nhai?” Lưu Tinh Tinh chỉ vài ba câu đã đi vào chủ đề:

Dư Tội nhờ đội trưởng Lưu tra hộ tịch hai người liên quan tới vụ án kia đã chuyển tới Đại Nguyên, năm xưa cùng uống rượu với Vu Tiểu Lỗi. Nói tới chuyện này, Dư Tội không dấu diếm gì cả, có sao nói vậy, Lưu Tinh Tinh trầm ngâm hồi lâu, nhìn Lý Dật Phong lại nhìn Dư Tội như nhìn thôi như nhìn vợ trước đã thay lòng đổi dạ.

“ Sao thế đội trưởng Lưu?”

“ Đúng là ăn no dửng mỡ, làm chuyện vớ vẩn.” Không ngờ Lưu Tinh Tinh bình phẩm:

“ Chẳng lẽ chúng tôi không nên bắt hung thủ về quy án?” Dư Tội hoang mang.

“ Làm lính ăn cơm lính, làm quan thì nhận lương, chẳng có gì sai, nhưng không thể ăn cơm lính lo chuyện nhà quan.” Lưu Tinh Tinh không hài lòng răn dạy:

“ Phó cục Lưu, thế là sao?” Lý Dật Phong cũng chẳng hiểu gì hết:” Ý tôi là, bây giờ không phải là thiếu người dâng hiến, mà dâng hiến không được báo đáp và tôn trọng nên lòng nguội lạnh, Tiểu Dư, sao cậu cứ làm mấy việc tốn công này ... cậu biết chú Mã giờ làm gì không?”

“ À phải, lâu lắm rồi không thấy ông Mã.” Lý Dật Phong sáng mắt, bắt đầu tính kéo ông già tinh minh đó xuống nước để thêm một phần đảm bảo:

“ Ông ấy đi làm chỉ đạo viên an toàn cho trường tiểu học rồi.”

“ Là sao?” Lý Dật Phong chưa nghe tới chức này:

“ Chính là cầm lá cờ vàng dẫn học sinh qua đường ấy.” Xem ra Dư Tội biết:

Lý Dật Phong cười lớn có vẻ thấy thú vị lắm, Lưu Tinh Tinh cảm thán:” Một chuyên gia phá vụ án ăn trộm lừng danh trong tỉnh, chỉ vì một lần sai sót bị đám tiểu nhân chèn ép ở vị trí đồn trưởng cả đời không lên nổi ... Vụ phá án đại quyết chiến này ở đây cũng có người xung phong, có điều Tiểu Dư, sao lại chọn vụ án mạng, còn là nghi phạm bỏ trốn mười tám năm, cậu làm không được thì mọi danh tiếng trước kia mất hết. Xậu làm được thì thành nồi cơm lớn, một người một thìa, còn lại cho cậu là nước cấn thôi. Nghe tôi, vị trí cậu không nên lo những việc này, yên ổn làm đồn trưởng đi, cuối năm về thành phố báo cáo, thăng chức, thành tích cậu đủ rồi, không cần phiền hà thêm, tương lai cậu còn dài, đừng tự hủy hại nó.”

“ Kỳ thực ai mà chẳng có oán khí, luôn cho rằng hi sinh của mình không có báo đáp tương ứng, tôi cũng thế, tôi vốn chẳng cần theo nghề này vẫn sống tốt ...” Dư Tội thở hắt ra cũng biết Lưu Tinh Tinh lo mình thoái chí:” Không biết vì sao mỗi lần tính bỏ bộ cảnh phục này không làm nữa lại không nỡ, anh có thế không?”

“ Ha ha ha, cũng có, thiên hạ này có người xả thân, là số ít, có người ngồi không hưởng lộc, cũng là số ít, đa phần chỉ biết nghĩ cho bản thân, còn chúng ta không thể thành số ít, càng không như số đông, lâu dần, e là ngay cả bản thân cũng không biết mình là cái gì nữa.”

“ Đội trưởng Lưu, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, anh cũng thành triết gia rồi.” Dư Tội bật cười, tuy không có câu trả lời song có người đồng cảm, thoải mái không ít.

Biết ý Dư Tội đã quyết, Lưu Tinh Tinh không khuyên nữa:” Chẳng phải, tới cái tuổi của tôi muốn làm gì cũng rụt rè, sợ trên ngại dưới, nên chỉ có thể làm triết gia nói xuông thôi.”

Ba người đi tới hai đồn công an Đại Doanh Bàn, Vĩnh Lạc Uyển, Lưu Tinh Tinh nhiều năm trong nghề, quen biết rộng, một chuyến liền tìm được hai người muốn tra.

Từ tư liệu hộ tịch, ngân hàng, di động, quan hệ xã hội cùng với tiền án đều bị dân cảnh moi ra bảy tám phần giao cho Dư Tội. Trưa mời mấy thành viên đội chống trộm cắp ăn cơm, mọi người nghe Dư Tội muốn tham gia vụ án mạng bỏ trốn, bữa cơm đó tiêu hóa không tốt.

Bận rộn một cái, nửa năm trôi qua, cuộc sống mọi người đi vào ổn định, tiễn người quen cũ, đi vào xe, Lý Dật Phong đang tính lực lượng họ quá mỏng, muốn Dư Tội kéo vài anh em hình cảnh tham gia, ai ngờ Dư Tội hỏi: “ Nhớ chưa?”

“ Nhớ gì ạ?” Hỏi không đầu không đuôi như thế khiến Cẩu thiếu gia không hiểu mô tê gì:

“ Tên, tuổi, tướng mạo, số nhà, địa điểm hay ra vào, tài liệu đánh dấu cả còn gì.” Dư Tội nhíu mày, đây là tố chất cơ bản của cảnh sát, y chẳng cần luyện vì tố chất gian thương của y từ nhỏ đã rất tốt rồi:

Cẩu thiếu gia lúng túng:” Để , để em xem lại, chưa nhớ.”

“ Lần sau chú ý vào, cậu muốn thành cảnh sát thực sự thì chịu khó học tập chút, đừng coi phá án như trò đùa, chiều nay xem kỹ hồ sơ cho tôi, tôi đi gặp vài người, không dẫn cậu theo nữa.”

“ Vâng.” Lý Dật Phong mừng rỡ, lần đầu được đồn trưởng sai bảo như cảnh sát rồi, không phải chân chạy vặt nữa:

“ Tốt, cút xuống xe, ai làm việc nấy.”

Bình Luận (0)
Comment