Lý Dật Phong bị đuổi xuống xe vẫn vui vẻ nghe theo, chỉ định xuống xe mới sực nhớ ra: “ Đồn trưởng, đây là xe của em mà.”
“ Tôi có nói là xe của tôi đâu, mượn dùng một chút.” Dư Tội rất ngang ngược:
Lý Dật Phong nghi ngờ nhân phẩm của đồn trưởng: “ Anh không phải đuổi em đi làm việc, còn anh đi tán gái chứ?”
Dư Tội nói rất đường hoàng :” Cậu xem, không thể suốt ngày theo đuôi tôi, đây là cơ hội để cậu độc lập phá án, chả lẽ đợi tôi bắt được người giao cho cậu để cậu đi nhận công mà không làm gì, không xấu hổ à?”
“ Có gì mà xấu hổ ạ ... mục đích ngay từ đầu của em là thế mà.” Lý Dật Phong không để Dư Tội đánh trống lảng:” Anh đi tán gái không cho em theo mới là xấu hổ, có tin em báo An mỹ nữ, còn cả chị Lâm bên cục chống ma túy không?”
“ A, con mẹ nó, thằng này muốn tìm kích thích rồi, đe dọa ai đấy hả?” Đồn trưởng Dư nổi giận, muốn ra tay đánh người:
Cẩu thiếu gia tính đê tiện, không đánh không đi, hoảng sợ mở cửa xe chạy mất. Dư Tội đóng sầm cửa lại, lái xe lên đường, qua đường Nghênh Trạch, đường Tần Hà, thậm chí từ xa nhìn trường cảnh sát. <ỗi lần về một tâm cảnh, trước khi về luôn phải lập kế hoạch làm rất nhiều việc, về rồi lại phát hiện chẳng có việc gì để làm, như giờ là chiều, y không thể đi quấy nhiễu công tác và cuộc sống bình thường của bàn bè đồng nghiệp, dù sao chia cách lâu, dù quen tới mấy cũng thành xa lạ.
Trong số người muốn gặp, ít ràng buộc tâm lý nhất là Mã Thu Lâm, qua cầu Thắng Lợi rẽ vào đường Trường Trì, gọi điện thoại liên hệ, tới thẳng trường câm điếc. Ông già này là người dạy bảo y nhiều nhất, trong mắt Dư Tội, cách sát hợp cách không nhiều, chịu làm việc thì không có bản lĩnh, có bản lĩnh không làm việc đàng hoàng, còn Mã Thu Lâm thì vừa có bản lĩnh vừa làm việc, người như thế đủ khiến đồng nghiệp tôn kính.
Một dải đường Trường Trì này không phồn hoa lắm, minh chính là nhiều nhà dân sát mặt đường, nơi khác có nửa mét mặt đường thôi đem kinh doanh cả rồi, không phải giờ tan tầm nên vắng vẻ. Dư Tội không dám lái xe thẳng tới trường câm điếc, sợ quấy nhiễu, lòng tò mò, ở đây làm chỉ đạo viên an toàn thế nào nhỉ? Dù là người khá trầm tính, nhưng mà nếu mình sống ở thế giới không tiếng động này, chắc là chết vì buồn chán mất.
Tới chỗ gác cổng báo thân phận, biết y là cảnh sát, rất khách khí, nghe nói tìm Lão Mã, càng nhiệt tình, dẫn qua cửa chỉ chỗ. Dư Tội cảm ơn, có thể cảm giác được Lão Mã ở đây cũng rất được tôn trọng.
Trường học rất yên tĩnh, đi qua tầng một nhìn thấy giáo viên nam đang dùng thủ ngữ, miệng phát âm, sau đó học sinh phát âm theo, nhưng âm thanh biến dạng rất khó nghe, Dư Tội lập tức tán đồng hành động của Lão Mã, giúp những đứa bé này còn hữu ích hơn bắt thêm vài nghi phạm.
Lên tới tầng hai, nhìn thấy giáo viên trong phòng gần như đều tận tay chỉ dẫn từng học sinh, thầy cô đều hiền hòa nhẫn nại, khuôn mặt non nớt kia không thiếu nụ cười, rất hiếm thấy ở trường học bình thường.
Không vội, nhìn qua từng lớp học rồi mới tới tầng ba, hiểu phần nào, tới tâm cảnh Lão Mã, đây không phải là công tác hay nghĩa vụ, mà là tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Dần dần trên mặt Dư Tội xuất hiện nụ cười ấm áp cực kỳ hiếm thấy, nét mặt nhu hòa hơn nhiều, thậm chí có chút thích không khí tĩnh lặng nhẹ nhàng này, thích khuôn mặt ngây thơ, thích âm thanh ê a không thành tiếng. Cái nơi này khơi lên được lòng thiện của con người , chứ không phải như đồn công an, đám nghi phạm khiến người ta nóng nảy hung bạo.
Chợt Dư Tội dừng chân lại, vì trong tầm mắt y hình như vừa thấy một hình ảnh quen thuộc, đi ngược lại nhìn qua cửa sổ, thấy cô gái trẻ, mái tóc suôn mềm, thân thuần xinh đẹp, nụ cười dịu dàng ấm áp, tay trắng trẻo đang dùng thủ ngữ, hành lang im ắng vì nét mặt phong phú của cô như có ma lực thu hút Dư Tội.
Từ ngữ hình dung một cô gái xinh đẹp rất nhiều, có điều với mỹ nữ đặc thù thì lại không có từ nào thích hợp.
Trong lòng Dư Tội lúc này cũng thế, vì hết ngạc nhiên, bất ngờ, vui mừng lại còn có chút gì đó yêu thích, khiến tâm tình phức tạp không miêu tả được.
Cô giáo đứng trên bục giảng đó rất trẻ, vẫn mang chút ngây thơ trong sáng của thiếu nữ, lông mi cong cong, cái mũi nhỏ nhắn và đôi môi hồng nhuận, quần jean xanh thêu hoa và chiếc áo sơ mi hồng chất liệu nhẹ phủ lên đồi núi nhấp nhô, mái tóc thẳng đen như mực buông xõa tự nhiên, tay ... Đặc biệt là đôi tay, mảnh mai, trắng trẻo, linh hoạt, thủ ngữ do cô làm ra giống như có cảm xúc của giọng nói, đôi mắt sáng sinh động, cánh môi mong mỏng đều đặn, cùng nụ cười nhẹ nhàng, khiến ba mươi đứa học sinh đều nhìn cô học say sưa.
Là Sợ Tuệ Tiệp, là nữ tặc mà y không nỡ bắt đi, cho dù luôn nhắc nhở đó là nữ tặc, vẫn không khống chế nổi chút lòng hươu dạ vượn.
Ký ức của Dư Tội với cô gái này vẫn dừng lại ở mùa đông lạnh buốt xương đó, cô gái khóc nức nở, còn y rất nhẫn tâm vứt bỏ lại con đường ngoài nghĩa trang, y cho rằng mình không sai, ác nhất mới chính là thương hại nhất, đó mới là cho cô cơ hội hổi sinh chứ không phải là tự hủy hoại bản thân.
Giờ cô gái ấy như đóa hồng vô tình hé nở rực rỡ, giống như đóa hoa lan trong u cốc bị người ta tình cờ phát hiện, đẹp tới rung động lòng người.
Cô ấy vãn là nữ tặc, chớp mắt cướp lấy cả trái tim lẫn ánh mắt nam nhân ngoài cửa sổ.
Dư tội cười, y nghĩ như thế, muốn đi mà chân không cất bước được, nhìn lên bục giảng thêm vào lần, vóc dáng yểu điệu, mái tóc dài, khuôn mặt thanh thuần, nụ cười sáng lạn, giữ chân Dư Tội.
Nam nhân mà, cho dù ăn mặc trang trọng tới đây cũng có chút cầm thú đội lốt người.
Chợt Sở Tuệ Tiệp phát hiện người đứng ngoài cửa sổ, tay dừng lại, đám học sinh nhạy cảm nhận ra ngay, nhìn ra cửa sổ lại nhìn cô giáo, Sở Tuệ Tiệp ra hiệu gì đó, đám trẻ con đều cười với Dư Tội, làm một đống thủ thế kỳ quái.
Dư Tội không hiểu, nhưng y nhận ra thiện ý trong đó, mỉm cười đứng nghiêm kính lễ.
Cái không khí không âm thanh đó chẳng hiểu sao lại trở nên sôi động, Sở Tuệ Tiệp tiếp tục ra hiệu với bọn nhỏ, chúng quay đầu nhìn Dư Tội, mấy cái miệng nhỏ há ra như đang "oa" một tiếng ngưỡng mộ, Dư Tội cười ngượng vẫy vẫy tay, nấp vào góc không người, một mình tiêu hóa niềm vui bất ngờ này.
Không lâu sau tiếng chuông tan học vang lên, đèn cảm ứng nháy nháy, Dư Tội giật mình, có chút lúng túng, vừa áp kích động xuống thì nhìn thấy người y muốn tìm.
Mã Thu Lâm cười vui vẻ từ phòng học đi ra, ở ngay cạnh lớp Sở Tuệ Tiệp, đi theo có giáo viên trẻ, hai người dẫn học sinh xuống lầu thì thấy Dư Tội, Lão Mã nói gì đó với người kia rồi quay lại thân thiết xoa cái đầu xấu xa của Dư Tội: “ Lại trốn việc đi uống rượu đấy à?”
“ Cháu tới thăm bác ... Trưa nay đi cùng đám đội trưởng Lưu không uống mấy.” Dư Tội cười:
Mã Thu Lâm mặt hồng hào phấn chấn chỉ quanh trường:” Thấy chỗ tôi thế nào?”
“ Không tệ, rất không tệ làm cháu cũng muốn ở lại đây làm đồng nghiệp với bác.”
“ Ồ, thế sao? Những người biết bác làm việc này đều bảo tôi có bệnh, cục thuê lại lương mấy nghìn không làm, tới đây làm đại ca trẻ con, không phải cậu cũng có bệnh chứ?” Mã Thu Lâm trêu chọc:
“ Làm cảnh sát tức là đã có bệnh rồi mà bác, nhưng cháu thấy bác đã phát hiện tâm dược.” Dư Tội thành tâm nói:
“ Ha ha ha, chúng ta đúng là đồng chí cùng chiến hào, đợi sau này cậu bệnh nặng, tôi chuẩn bị thuốc cho.” Mã Thu Lâm cười sang sảng, ôm vai Dư Tội dẫn y đi thăm quan nơi ông tự hào: