Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 463 - Q4 - Chương 133: Chuyện Xưa Như Mây Khói. (2)

Q4 - Chương 133: Chuyện xưa như mây khói. (2) Q4 - Chương 133: Chuyện xưa như mây khói. (2)

Bên thao trường, bức tường thấp men theo đường chạy là bức tranh hoạt động tập thể sắc màu sinh động, hành lang dài trăm mét cũng gần được vẽ kín, Mã Thu Lâm đắc ý giới thiệu đó là thành tích công tác hơn tháng qua của mình, nhờ năm xưa làm họa báo với vẽ nghi phạm, cho nên trình độ vẽ không tệ, hiệu trưởng rất hài lòng ... Chuẩn bị để Lão Mã vẽ cả tường ngoài trường.

Dư Tội đi vài bước lại dừng nhìn, phải công nhận là vẻ ra gì phết, nhàn nhã tới mức này cũng thật hiếm có, thi thoảng nhìn Mã Thu Lâm.

Mã Thu Lâm bị nhìn tới xấu hổ:” Thằng nhãi thối, sao thế, vẽ không đẹp à?”

“ Rất đẹp ạ, thế có tiền không bác?”

“ Không có, người ta vốn không muốn cho bác vẽ bậy, bác phải nói mãi mới cho thử đấy, còn tiền à, chẳng lẽ cậu vì vài ba nghìn tiền công mà mặc cảnh phục?” Mã Thu Lâm hỏi lại:

Dư Tội gãi đầu, một ngày hai lần đối diện với câu này:” Cháu chả biết vì sao nữa.”

“ Thế là đúng, đến cậu cũng không có mục tiêu, sống chẳng bằng ông già.” Mã Thu Lâm đắc ý cười Dư Tội, gật gù với kiệt tác của chính mình: “ Nếu mà không vào nhầm nghề, có khi giờ tôi là danh họa ... Nghỉ hưu rồi, rốt cuộc có cơ hội theo đuổi lý tưởng, đợi ngày cậu phát hiện ra thứ thực sự theo đuổi là gì mới là hạnh phúc nhất ... Í, Tiểu Dư Nhi ... đâu rồi …”

Ông già đi được một đoạn, nói say sưa mà chẳng ai hưởng ức, ngó trái ngó phải không thấy người đâu, quay lại thì Dư Tội đã tụt lại quãng xa, nhìn cái gì đó vong ngã, nhìn theo ánh mắt y ... Ở cửa thao trường là Sở Tuệ Tiệp, đang đứng trò chuyện với một giáo viên nam.

“ Ái dà, xem ra già tới hồ đồ rồi, theo đuổi của người trẻ tuổi khác với ông già.” Mã Thu Lâm vỗ vỗ cái trán hơi hói, quay lại xua xua tay trước mặt Dư Tội:” Này này, có chút phong độ được không, không thể nhìn người khác giới hau háu như thế. Nam nhân có thể thiếu độ lượng, nhưng không thể thiếu phong độ.”

“ Bác Mã, sao cô ấy lại ở đây? Cháu trông quen mắt quá, có phải là ...” Dư Tội gãi đầu ra vẻ đang nhớ lại:

“ Vờ vịt, cái thằng nhãi này dám giả vờ trước mặt bác.” Mã Thu Lâm bợp đầu một cái, gọi lớn:” Tuệ Tuệ, lại đây chú giới thiệu bạn trai cho.”

“ Oa, bác Mã, vừa rồi bác nói cái gì mà phong độ gì gì đó cơ mà.” Dư Tội ngăn không kịp rồi, Sở Tuệ Tiệp đã chạy tới giống chú hươu nhỏ vui tươi:

Mã Thu Lâm già không nên nết nói:” Dù sao thì bằng vào cái bộ dạng này của cậu còn kém xa tôi khi còn trẻ, hai đứa làm gì có khả năng, thế nên không cần phong độ, chẳng bằng độ lượng chút.”

Móa cái lão già này, Dư Tội thiếu chút nữa thì chửi ra khỏi miệng.

Chưa kịp chửi thì người ta đã tới rồi, Sở Tuệ Tiệp chào hỏi Mã Thu Lâm, nhìn Dư Tội có chút rụt rè, đưa tay mân mê mái tóc dài được cột đơn giản buông xuống bên vai, vài sợi tóc theo gió sân thường lung lay, đẹp đẽ thanh lịch.

Mã Thu Lâm biết tâm kết hai người, giới thiệu:” Làm quen lại nhé, đây là phó đồn trưởng đồn công an xã Dương Đầu Nhi, đồng chí Dư Tội, chiến hữu của tôi. Đây là cô giáo được trường thuê về, cô Sở Tuệ Tiệp, bạn của tôi. Hai đứa còn trẻ chắc có nhiều đề tài chung hơn ... Tuệ Tuệ, cháu luôn muốn làm quen cậu ấy mà.”

“ Chú Mã, chú nói gì thế?” Sở Tuệ Tiệp xấu hổ gắt khẽ:

“ Còn cậu, Tiểu Dư? Có hứng thú trò chuyện với Tuệ Tuệ không? Nếu không thì đi lấy thùng sơn đi theo tôi.”

Lúc này da mặt Dư Tội phát huy công hiệu, nghiêm túc nói:” Bác Mã, cháu không hiểu theo đuổi của bác, thôi thì trò chuyện với cô giáo Tuệ Tuệ vậy.”

Mã Thu Lâm ngửa mặt cười lớn, đi làm việc của mình, để không gian cho hai người trẻ tuổi, đi đoạn xa quay lại nhìn, thấy Dư Tội và Sở Tuệ Tiệp vẫn lúng ta lúng túng, lòng thầm nghĩ, đôi mèo với chuột này không phù hợp.

Đúng thế, không phải ngượng ngùng mà Dư Tội thấy nói gì thì cũng không thích hợp, Sở Tuệ Tiệp mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn mặt Dư Tội tựa hồ lại thấy chỗ mình cào, miệng mở ra lại không biết nói sao.

Nhìn Sở Tuệ Tiệp mấp máy môi nói không ra lời, Dư Tội tức thì nghĩ ra đề tài:” Vừa nãy ở trên bục giảng cô nói gì thế?”

“ Là thủ ngữ, bọn trẻ chào hỏi anh ... Thế này là cảnh sát, thế này là chú, nối lại là cháo chú cảnh sát.” Sở Tuệ Tiệp vừa nói vừa làm mẫu, giọng hơi khàn một chút, không êm tai lắm, nói cũng hơi chậm, phát hiện ảnh mắt Dư Tội nhìn vết xẹo trên cổ mình, liền cời cái cúc vén cổ áo:” Khi còn nhỏ tôi mãi không nói lưu loát được, nên học thủ ngữ, về sau cha tôi dẫn tôi đi khắp nơi tìm thuốc, cuối cùng phẫu thuật ở phương nam mới có thể phát âm bình thường.”

Dư Tội chuyển ánh mắt khỏi xương quai xanh gợi cảm lộ ra dưới cổ áo sơ mi:” Cô, cô tới đây từ khi nào?”

“ Sau khi anh tha cho tôi ...” Sở Tuệ Tiệp cuối cùng cũng có thể thoải mái nhắc lại chuyện hôm đó:” Tôi không biết đi đâu về đâu, sau đó gặp chú Mã, chú ấy giới thiệu tôi tới đây, tôi thử, không ngờ được nhận.”

Dư Tội không ngờ Sở Tuệ Tiệp vẫn ở lại Đại Nguyên, vốn tưởng trải qua chuyện đau đớn xé nát tim gan ấy, cô sẽ tránh xa nơi thương tâm này để từ từ liếm vết thương. Nhưng nghĩ lại nơi này cũng phù hợp lắm, nhìn quanh một vòng:” Tốt, nơi này rất bình yên.”

“ Còn anh, sao bỗng nhiên lại đi xuống quê?”

“ À, do nhu cầu của tổ chức.” Dư Tội nói dối:”Tôi tưởng cô đi xa lắm rồi.”

“ Vốn định đi, nhưng vì anh nên không đi được.” Sở Tuệ Tiệp đột nhiên nói:

Dư Tội chớp chớp mắt, chẳng lẽ phong độ và khí chất của mình làm nữ tặc xinh đẹp này khuynh đảo sao, chợt thấy Sở Tuệ Tiệp che miệng cười, hiểu ra, chỉ là câu nói đùa ái muội nho nhỏ của người khác giới, y cũng phản ứng nhanh:” Cô đợi Lâu Vũ Thần và Quách Phong sao?”

“ Cũng coi như vậy, họ bị phán hai năm sáu tháng ... Tôi gần như hủy hoại cuộc sống của họ, ở lại đây cũng có thể thường xuyên thăm cha tôi, ông ấy có một mình rất cô đơn.” Sở Tuệ Tiệp quay đầu sang bên, đề tài chuyển sang nặng nề:

“ Chúng ta đều có ngày như thế, kỳ thực kết cục cha cô không tệ, cả cảnh sát bắt ông ấy cũng thành tri kỷ, nhân vật như vậy không nhiều, ông ấy có thể nhắm mắt rồi ... Quách Phong với Lâu Vũ Thần còn trẻ, hai năm rưỡi cũng không phải nhiều, đợi ra rồi có thể làm lại cuộc đời ... Cả cô nữa, giờ không phải rất ổn à?” Dư Tội cười, Lão Mã làm việc thiên vị rồi, nhưng sự thiên vị này khiến người ta thoải mái:

“ Cám ơn anh.” Sở Tuệ Tiệp nói nhỏ tới gần như không nghe thấy:

“ Không cần khách khí.” Dư Tội dần dần khôi phục tâm thái bình thường.

Hai người thong thả đi trên đường chạy quanh thao trường, thi thoảng Sở Tuệ Tiệp dùng thủ ngữ mấy đứa bé chạy qua chạy lại, không rõ nói gì, đứa bé quay lại ra hiệu, Dư Tội hiểu, đó là: Chào chú cảnh sát.

Dư Tội càng hiểu vì sao Lão Mã ở đây không chịu đi, té ra ở chỗ này rất có cảm giác thành tựu, ít nhất y kính lễ chào lại những người bạn nhỏ không hề thấy phiền. Sở Tuệ Tiệp cứ len lén nhìn y, giống trong lòng đang cất dấu nghi vấn gì đó, đợi Dư Tội phát hiện ra thì tránh đi, mấy lần liền, Dư Tội bật cười, sao mà giống cô nương nông thôn thẹn thò đi xem mắt vậy, thi thoảng lại nhìn nhau, còn về trong lòng nghĩ gì à?

Đoán đi, xấu hổ không nói.

Bình Luận (0)
Comment