Thao trường không rộng, chẳng mấy chốc đi vài vòng, Sở Tuệ Tiệp kể chuyện khi còn nhỏ, thi thoảng hứng lên lại dạy Dư Tội vài thủ ngữ. Dư Tội thì lấy nghề ra khoe, đồng xu xoay tít tại chỗ trên mu bàn tay, giờ tầng cấp của y đã tăng lên rất nhiều, nhưng bất ngờ là trình độ Sở Tuệ Tiệp tiến bộ nhảy vọt, đón lấy đồng xu, làm nó chạy thành vòng tròn tay lòng bàn tay trắng như tuyết rồi từ từ đứng ở cổ tay, đặt trước mặt Dư Tội.
Dư Tội biết, loại trình độ này do cô đơn, trống rỗng, dày vò hối hận luyện ra, y chưa qua cảm giác phức tạp như vậy, nhưng cảm thụ được, đồng tiền ở trước mắt như nối liền hai trái tim.
Thế là buổi chiều oi nóng tựa hồ có cơn gió mát thổi qua lòng mỗi người, Dư Tội đưa tay ra, hai bàn tay khẽ chạm nhau truyền dòng điện li ti, đồng xu chuyển sang tay Dư Tội, Sở Tuệ Tiệp có chút thẹn thùng rụt tay lại.
“ Chúng ta nên nói chuyện gì vui vẻ chút, cha tôi dạy, nghèo sao cho vui vẻ, giàu sao cho cao hứng, con người không nên sống trong hồi ức, cũng đừng sống trong suy tưởng linh về tương lai, phải sống hết mình cho hiện thực.” Dư Tội thu lại đồng xu, chả hiểu sao nói được vài câu triết lý:
Dù cười nói ánh mắt Sở Tuệ Tiệp vẫn đượm buồn xa xăm:” Có chuyện gì để vui sao?”
“ Có chứ, cô nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lão Mã làm người ta vui không, chỗ nhiều tiền không tới kiếm lại tới chỗ này chổng mông phơi nắng, vậy mà lúc nào cũng cười như lão ngốc.”Dư Tội chỉ Mã Thu Lâm đang pha sơn bôi bôi vẽ vẽ:
Sở Tuệ Tiệp phì cười:” Sao anh lại nói chú ấy như thế?”
“ Đại đa số đều nói thế mà, cô cũng có thể nói trước mặt ông ấy như thế, ông ấy không ngại đâu.”
Thời gian trôi đi rất nhanh, khi tiếng chuông vang lên, Dư Tội chẳng nhận ra, vẫn cùng Sở Tuệ Tiệp đi bộ quanh thao trường, lóng ngóng theo cô học thủ ngữ, chẳng biết có phải cố ý không mà động tác vụng về của y làm cô cười suốt, thi thoảng còn phải nắm tay y chỉ lại.
Sở Tuệ Tiệp đồn nhiên dừng lại nhắc:” Di động của anh kêu suốt, anh không định nghe à?”
“ Hả, tôi tưởng chuông tan học.” Dư Tội nói dối chẳng có sức thuyết phục gì hết, lấy di động ra, là Lý Dật Phong gọi điện tới:
“ Mau, đồn trưởng, em bắt cả hai thằng rồi, tiếp theo làm thế nào?” Phía bên kia Lý Dật Phong gấp giọng nói:
“ Hả? Ai bảo cậu bắt người bừa bãi như thế hả? Cậu nghĩ đây cũng như xã Dương Đầu … Dư Tội hoảng hồn, nhưng nhận ra cũng nhanh:” Vớ vẩn, cậu thì bắt được ai, không bị người ta bắt là may.”
“ Hì hì, em gọi anh Tiêu tới, đừng nói hai đứa, hai mươi đứa cũng bắt ... Anh tới mau đi, không tới bọn em tự thẩm vấn.” Lý Dật Phong nói xong cúp máy luôn:
Hóa ra hắn bắt thật à? Dư Tội tức tới mức chỉ muốn đập di động, có điều không thể không đi, tên Cẩu thiếu gia này quen làm bừa, sợ hắn gây ra họa, ngẩng đầu lên nhìn Sở Tuệ Tiệp có chút tiếc nuối: “Tôi phải đi rồi.”
Sở Tuệ Tiệp nhoẻn miệng cười: “ Anh đi làm việc đi, tôi ở trong trường học, có thời gian tới chơi ... Chung cư trường, cái kia kìa, màu hồng ấy, tầng bốn, phòng đơn thân.”
Xa xa chỉ chỗ, Dư Tội gật đầu nhận lời, trao đổi số điện thoại, Sở Tuệ Tiệp đưa y ra ngoài cổng trường, Dư Tội hạ cửa sổ xuống, nhớ ra chưa chào Lão Mã, nhờ có nói hộ. Vốn tới đây thỉnh giáo vụ án, không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ làm gác luôn chuyện chính sang bên. Sở Tuệ Tiệp đứng ở cổng trường nhìn theo chiếc xe rất lâu.
Rất lâu, lâu tới khi Mã Thu Lâm xong việc tan giờ làm mà cô không nhận ra.
“ Người ta đi rồi, Tuệ Tuệ.” Mã Thu Lâm dẫn đám học sinh ra, nhìn Sở Tuệ Tiệp mà buồn cười:
“ Á ... Phải rồi, chú Mã, chắc là anh ấy có chuyện gì gấp không kịp chào chú, bào cháu chuyển lời, lúc khác sẽ tới tìm chú.” Sở Tuệ Tiệp rối rít nói che dấu nội tâm:
“ Chắc chắn là lúc khác sẽ tới tìm, nhưng không phải tìm chú ... Ha ha ha, thẳng nhãi đó kiếm cớ cho bản thân đấy.” Mã Thu Lâm nháy mắt:
Sở Tuệ Tiệp che miệng cười, tựa hồ có chút xấu hổ, chạy về trường, quên cả chào Mã Thu Lâm.
Ông già không để ý chuyện nhỏ đó, sau khi Hoàng Tam đi, cô bé này dần dần thoát khỏi bóng ma quá khứ, nụ cười trên môi ngày càng nhiều, nhất là hôm nay.
Vẫn giống như mọi khi Mã Thu Lâm dẫn bọn trẻ con tới đầu đường Trường Trì, tay phất lá cờ vàng huýt còi chặn dòng xe, sau đó trong tiếng hô khẩu hiệu, đội ngũ nhỏ hiên ngang đi qua đường giữa hai hàng xe như đứng hành lễ.
….. …..
Địa điểm hẹn trước là chợ Đông, nhưng khi Dư Tội đi thì vừa vặn gặp phải giờ cao điểm, tốn mất một tiếng mới tới nơi, liên hệ lần nữa thì Lý Dật Phong nói ở chợ đêm cách ga tàu hòa phía đông, lại đi thêm mười hai km nữa, vừa đi vừa lo, có điều tới nơi thì giận không để đâu cho hết.
Chỉ thấy ở cổng chợ đêm, Nghiêm Đức Tiêu đã béo lên một cỡ đang cùng Lý Dật Phong ngồi ở quán nướng bên đường, ăn xâu thịt, uống bia nguyên chai, thi thoảng còn nói vài câu đùa giỡn, cùng cười ha hả thô bỉ, chắc chắn chẳng nói gì tử tế.
Dư Tội kiếm chỗ đỗ xe, lặng lẽ tới trước quán đồ nướng, rút hai qua nướng thịt, chát một phát, Thử Tiêu ôm mông nhảy dựng lên, quay lại tìm thằng nào to gan lớn mật.
Vừa thấy là Dư Tội, khí thế của Thử Tiêu tịt ngúm, xoa xoa cái mông phì nhiêu, cười rất hạ cấp: “ Dư Nhi, sao lâu rồi không gặp lại hứng thú với cái mông anh đây thế? Ở quê đói khát quá phải không?”
“ Anh Tiêu béo tới mức làm người ta hứng thú với nhiều chỗ lắm đấy.” Dư Tội đưa tay sờ cái cằm nọng của tên này, đúng là béo hơn không ít, từ cái độ béo này có thể suy ra mức độ hủ bại của hắn:
Thử Tiêu vừa gạt tay Dư Tội ra khỏi mặt thì cảm thấy ngực bị đụng chạm, ôm ngực thì túi quần thất thủ, tiếp đó kinh hoàng che túi quần thì muộn mất một nhịp, toàn thân trên dưới bị Dư Tội sờ khắp lượt.
Ái dà, đúng là thần tích, Lý Dật Phong còn chưa nhìn rõ thì trên bàn đã có thêm một đống đồ.
Phù hiệu cảnh sát, điện thoại Iphone, ví tiền da ngựa, trong ví là một xếp 100 đồng dày cộp, năm bảy ngàn chứ không ít, Thử Tiêu vừa mới định lấy đồ về không ngờ đưa tay ra, cổ tay nhẹ đi, tới cả đồng hồ đeo tay cũng bị lấy mắt. Lý Dật Phong biết hàng nhìn một cái là nhận ra đồng hồ Omega, giơ ngón tay khen anh Tiêu có phong cách.
Dư Tội cứ như là kiểm tra tang vật, mỗi thứ đều cầm lên ngó nghiêng, Thử Tiêu thì lấm la lấm lét cười nịnh, muốn lấy đồ về lại không dám, thấy Dư Tội tựa cười tựa không nhìn mình, chột dạ:” Thích thì tặng cậu đấy.”
“ Sống không tệ đâu Thử Tiêu.” Dư Tội gật gù nói:
“ Thường thôi, thường thôi, thứ ba từ dưới lên.” Thử Tiêu không giấu được đắc ý:
“ Trước kia trên người anh tối đa có vài tờ 10 đồng, giở giỏi quá, 100 đồng dày cả tấc, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.” Dư Tội trách mắng, tên này làm bên trị an còn có gì để nói nữa, chắc là ăn bẫm rồi:
Thử Tiêu không đỏ mặt vì chuyện này, chỉ là đống đồ để đó rất chướng mắt, chẳng may ai nhìn thấy thì rất không hay, không phải khoe chứ, giờ hắn là danh nhân rồi, tiếng tăm lên cả tỉnh: “ Ài, Dư Nhi, tôi còn không bằng cậu, nghe Dật Phong kể rồi, cậu ở quê kinh doanh không tệ, tôi nhìn mà hâm mộ.”
Dư Tội nói mát: “ Có phải là hâm mộ tôi cầm tiền yên tâm, còn anh phát tài thấp thỏm không?”
“ Chuyện nọ xọ chuyện kia, coi cậu nói kìa.”
“ Vậy không nói nữa, hôm nay anh mời khách.”
“ Được, được, tôi mời.” Thử Tiêu cuối cùng cũng chịu thua: