Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 466 - Q4 - Chương 136: Chần Chừ (2)

Q4 - Chương 136: Chần chừ (2) Q4 - Chương 136: Chần chừ (2)

Người ta đã biết điều đã hạ mình tới mức đó rồi, Thử Tiêu còn chưa bỏ qua, vặn vẹo: “Trước kia bán thì tính thế nào?”

Trương Tố Văn làm bộ tội nghiệp:” Em mới bán vài ngày thôi, anh tha cho em.”

“ Láo, không thành thật à?” Thử Tiêu chỉ tay vào mặt đối phương, cái trò vờ đáng thương này làm sao qua mắt được hắn:” Bán quần áo ở chợ đều nói là chính hiệu, tin được không? Khắp phố bán rau đều nói là rau sạch, tin được không?”

“ Không, không ạ ...” Trương Tố Văn run rẩy đáp:

“ Vậy lời mày vừa nói có tin được không?”

“ Hình như không thể.”

Xem ra ở cơ sở lâu, kiến thức tăng trưởng không ít, chỉ vài câu làm Trương Tố Văn nhũn như chi chi, Thử Tiêu nâng tầm ngiêm trọng của vấn đề, chụp mũ cực to, nói bán đĩa đồi trụy cũng vô sỉ như mại dâm, truyền bá vật phẩm dâm uế, đầu độc thanh thiếu niên, tội không thể dung thứ, là trọng đối tượng đả kích trọng điểm của xã hội hài hòa.

Lý Dật Phong giúp đỡ, Dư Tội góp lời, ba người liên tục nói làm hắn sợ phát khóc, đợi xe dừng lại thì đã tới phân cục Đông Dương.

Trương Tố Văn ủy khuất vô cùng nước mắt rơm rớm:” Thói đời gì thế này, mại dâm thì không sao, tôi bán đĩa thôi lại bị bắt vào phân cục.”

Rất nhiều việc mà làm theo đường bình thường thì không được, giống như thủ đoạn chấp pháp văn minh, giống như làm giàu hợp pháp chỉ dừng ở khẩu hiệu miệng, thực tế cuộc sống thứ hữu hiệu chưa chắc là thứ có thể nói ra ngoài.

Người làm cảnh sát lâu chẳng ai ngại loại phương thức này, đối với nghi phạm rời xa xã hội, đạo lý, pháp lý, tình lý đều không hiệu quả, đối phó với chúng chỉ có một cách: Vô lý.

Trương Tố Văn bị đưa vào phân cục, rất nhanh được hưởng thụ đối đãi vô lý, ba tên say khướt soát người, riêng trong hai cái di động mang theo trên người có mấy trăm bộ phim AV, hắn chính là nhờ vào thứ này mưu sinh đầu đường.

Trước mắt cứ tạm giam đã, Dư Tội không vội thẩm vấn, Thử Tiêu và trực ban vừa lừa vừa dọa để Trương Tố Văn khai tỉ mỉ hành vi truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, gây nguy hại nghiêm trọng cho xã hội, y và Lý Dật Phong theo địa chỉ có được tới thẳng nhà Trương Tố Văn.

Mục đích thật chuyến đi này phải che dấu, muốn cậy miệng đối phương thì chỉ tội bán đĩa bẩn chưa đủ, trải qua cú sốc ban đầu, đối phương sẽ bình tĩnh lại sớm thôi.

Hai người đi về phía tây đến khu thành phố cũ, nơi này thị trường địa ốc bắt đầu hưng thịnh, vừa mới khai phát mười mấy tòa nhà cao tầng, dưới là căn nhà cũ kỹ lụp xụp, rất là kỳ dị.

Dừng xe bên đường, vừa đi vừa hỏi đường, rẽ qua bảy tám hẻm nhỏ, qua ba cái cống thối um tới một đống rác còn cao hơn nhà, cách đó không xa là nhà Trương Tố Văn.

“ Có ai không?” Lý Dật Phong mồm gọi thì chân cũng đã vào:

Tiểu viện tử chia đôi cho ba nhà ở, nhà Trương Tố Văn ở phía nam, chính diện, gõ cửa một cái cả hai trố mắt, một cô bé gầy gò để tóc sừng dê rụt rè mở cửa sở hãi nhìn người lạ: “ Các chú tìm ai?”

Hỏi hàng xóm rồi, vợ nhà này ở chợ đêm rửa bát đĩa, còn nam thì làm việc không đàng hoàng, mà chả ai biết hắn làm gì, cả ngày để đứa con trông nhà, nếu không phải xem giấy tờ, ở loại nơi này, buổi tối không ai dám mở cửa.

Hàng xóm còn ở bên chĩa sang hỏi:” Đồng chí cảnh sát này, có phải Tố Văn phạm tội gì không?”

“ Không, không ...” Dư Tội xua tay giải thích:” Chúng tôi ở quê lên thăm.”

Lý Dật Phong thương lượng với cô bé:” Này cháu, bọn chú là cảnh sát, vào nhà cháu được không?”

“ Cha cháu nói không có người lớn ở nhà không được mở cửa cho người khác.” Cô bé không thỏa hiệp:

“ Bọn chú là cảnh sát.” Lý Dật Phong cười thật sáng lạn đáng tin:

“ Cha cháu nói, cảnh sát không phải người tốt.” Cô bé hết sức cảnh giác chỉ hé một khe cửa chống trộm, nói xong đóng sập lại làm Lý Dật Phong tẽn tò:

Lúc này Dư Tội đang bắt tay tạm biệt hàng xóm, Lý Dật Phong đàm phán thật bại đuổi theo:” Đồn trưởng, sao thế, không phải đang có cớ soát nhà hắn à, với ánh mắt của anh nhìn cái là ra vấn đề.”

“ Đứa bé được bao tuổi, không thể làm thế.” Dư Tội mắng:

Lý Dật Phong không muốn chạy uổng công, còn đang nóng lòng lập công thăng chức: “ Chuyện hắn tự gây ra, đâu phải do chúng ta chơi xấu, hắn dám làm, chẳng lẽ chúng ta không dám tra à?”

“ Không thể suy nghĩ như thế.” Dư Tội dừng lại, có lẽ buổi chiều ở với đám trẻ con ảnh hưởng tới y, giơ chân đá một phát: “ Cậu nghĩ xem, nếu cha cậu phạm pháp hay làm chuyện thiếu đạo đức bị cậu bắt gặp thì sao? Nếu chuyện này làm cậu không ngẩng đầu lên nhìn láng giềng được thì cậu cảm giác gì? Chúng ta không thể hủy hoại cả người không liên quan, huống hồ còn là trẻ con.”

Lý Dật Phong gãi đầu nhận sai, nhưng có chỗ không phục:” Đạo lý thì em chấp nhận, nhưng mà anh đừng có chuyện gì cũng lấy cha em ra làm ví dụ như thế được không?”

Dư Tội bĩu môi: “ Không lấy cha cậu ra thì cậu không nhớ, này Dật Phong, cậu nói xem cha cậu có vì cậu mà bỏ nguyên tắc không?”

“ Đương nhiên, đừng nói bỏ nguyên tắc mà bỏ luôn mẹ em cũng được, nhà em ba đời độc đinh rồi, chỉ có mình em thôi.” Lý Dật Phong tỏ ra đắc ý lắm:

“ Tốt, chúng ta đổi cách khác để hắn tự khai.”

Hai người đi vào ngõ tối om om thậm thà thậm thụt một hồi, nhanh chóng đạt được nhận thức chung.

“ Trương Tố Văn, hành vi của anh làm nhiễu loạn trị an nghiêm trọng, có thể cấu thành hành vi phạm tội, nói, bắt đầu bán những thứ này từ bao giờ?” Thử Tiêu vỗ bàn quát tháo:

Trương Tố Văn ấp a ấp úng nói không rõ ràng, tới giờ vẫn không hiểu sao phân cục lại đi hứng thú với loại nghèo nát như hắn.

Vị khác của ban trị an miệng ngậm thuốc, tay cầm bút, có điều sổ thì chẳng thêm chữ nào, chuyện rảnh háng này thường không cần ghi, càng không thể lập án, quy trình xử lý thông thường là dọa dẫm chút, sau đó đợi người nhà mang tiền tới chuộc. Nhưng mà lâu thế rồi sao Thử Tiêu chưa thông báo cho người nhà?

Hơn nữa ngay cả đồn công an cũng chẳng buồn bắt cái loại này, mỗi cái đĩa có vài đồng, kiếm được bao nhiêu, chẳng bằng bắt mấy em gái đứng đường còn béo hơn.

Hai viên cảnh sát uy phong dùng cả thủ đoạn cứng lẫn mềm, biết được nghi phạm lên mạng tải phim về, sau đó dày công chỉnh lý, đem đi khắp nơi kiếm lấy vài đồng tiền lẻ,

“ Anh cảnh sát, tôi làm việc này thực sự không kiếm được bao nhiêu, còn bị đồn công ăn bắt hai lần, phạt một lần coi như bằng làm không công mấy tháng.” Trương Tố Văn thậm chí còn thấy mình oan, từ khai báo chuyển sang kể khổ:” Đám hiệp cảnh đi tuần thấy tôi còn hỏi tôi có phim mới không, sau đó lấy mà không trả tiền.”

Thử Tiêu nghiêm túc nói: “ Chuyện không liên quan đừng có nói bừa bãi.”

Trương Tố Văn vâng dạ, cúi đầu không dám nói nữa, lát sau lại hoang mang: “ Anh ơi, không nói chuyện này thì em nói cái gì?”

Đúng thế, Thử Tiêu cũng hết cái hỏi rồi, người ta bán đĩa, làm thế nào thì cũng không thể biến người ta thành bán dâm được, đúng không? Người ta nhận tội rồi, còn làm gì được nữa? Giam hắn à? Chả bõ tiền cơm.

Cảnh sát bên cạnh đứng dậy, vẫy tay gọi Thử Tiêu ra ngoài, ở đây Thử Tiêu là cấp trên trực tiếp của hắn, hắn cẩn thận hỏi:” Trợ lý Nghiêm, tên này nhìn một cái là biết nghèo đói rách nát, chỉnh hắn làm gì?”

Trợ lý Nghiêm từng phá được sòng bạc ngầm, làm thế hẳn là phải có thâm ý, hắn hỏi là để biết phải phối hợp ra sao? Thử Tiêu nghiêm mặt nói đây là điều tra hình sự, đội hình cảnh đang tra chuyện khác của hắn, chưa nói hết thì điện thoại tới, bảo đưa người đi, không thẩm vấn ở phân cục nữa.

Bình Luận (0)
Comment