Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 467 - Q4 - Chương 137: Chần Chừ (3)

Q4 - Chương 137: Chần chừ (3) Q4 - Chương 137: Chần chừ (3)

Người được đưa đi một cái, nghi phạm lại thành thản nhiên, cùng lắm giam vài ngày là xong, tới nước này chỉ còn cách canh sát bảo sao nghe vậy.

Xe đi một lúc, nghi phạm thấy không đúng, trại giam đâu phải hướng này, càng đi càng không đúng, hình như là đang về nhà.

Xong rồi, bọn cảnh sát khốn kiếp, chẳng lẽ muốn tịch thu cả cái máy vi tính của mình hay sao? Khi Trương Tố Văn nhìn thấy cái ngõ quen thuộc, tức thì như uống thuốc kích thích, bộ dạng vốn đang rụt rụt rè rè, dần dần trở nên hung dữ.

Thử Tiêu xuống xe, Lý Dật Phong tới giúp đưa nghi phạm tới, Tiêu ca nghiêm túc nói:” Tiếp theo, chúng tôi chính thức xét nhà anh, đừng tưởng anh che dấu gì chúng tôi không biết.”

“ Phàm là thứ ô uế sẽ tịch thu hết.” Lý Dật Phong kéo nghi phạm, với một cô bé thì hắn không ra tay được, chứ với loại này chẳng phải nể nang quái gì hết:

Trương Tố Văn tích tắc như biến thành con người khác hẳn, sống chết không chịu xuống xe, kệ cho lôi kéo thế nào cũng không ăn thua, vừa kéo xuống hắn mang còng chạy ngay. Thử Tiêu quát tháo đuổi theo, nhưng người toàn mỡ đuổi vài bước đã thở, may nhờ Lý Dật Phong nhanh chân đuổi kịp, đá ngã lăn quay rồi xách về.

“ Tôi không về, tôi không về ... Các người bắt nạt người khác quá lắm ... Có gan thì tháo còng ra, lão tử liều mạng với các người.” Tuy đã bị khống chế, Trương Tố Văn vẫn liên tục vùng vẫy quẫy đạp dữ dội, bộ dạng như kẻ điên:

“ Con mẹ nó, lại dám uy hiếp cảnh sát à?” Thử Tiêu lửa giận bốc bao ba trượng, ấn xuống đấm đá:

“ Con mẹ nó, mày tìm kích thích à?” Lý Dật Phong cũng xông vào giúp:

Khu thành phố cũ lại đang giải tỏa, nhà để hoang nhiều hơn người sống, ánh đèn lác đác, đèn đường cái hỏng cái còn, ánh sáng từ nhà cao tầng xa xa không chiếu nổi tới góc tối tăm này, bốn bề nhập nhoạng vừa tiện để làm bừa, hai người lúc đấm lúc đá, ra tay không chút khách khí.

Trương Tố Văn bị còng làm sao đánh được hai tên cảnh sát dã man, bị đánh tới mất ý chí phản kháng, uất ức bất lực tới mức từ giận dữ thành tuyệt vọng khóc lóc:” Các anh ơi, cho tôi đường sống với, các anh hại tôi là dược đừng hại người nhà tôi, tôi cầu xin các anh …”

Từ phẫn nộ sang bi thương, từ bi thương thành tuyệt vọng, Lý Dật Phong dừng tay, không đấm được nữa, Thử Tiêu thấy thế cũng đủ rồi, nhìn nghi phạm khóc như chết cha chết mẹ, phẫn nộ lẫn đau đớn làm hắn trông không ra dạng người nữa.

“ Thả hắn ra.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đúng lúc:

Lý Dật Phong lùi lại, Thử Tiêu ngồi xuống tháo còng, nghi phạm vừa thút thít vừa lau nước mắt, diễn biến quá nhanh làm hắn chưa kịp mừng.

Người ngăn cản tất nhiên là Dư Tội, y lấy giấy công tác ra:” Tội là cảnh sát huyện Cổ Trại, anh biết chuyện gì rồi chứ?”

Trương Tố Văn nín khóc ngay lập tức nhìn chằm chằm Dư Tội đầy ngạc nhiên.

“ Vốn chúng tôi định đột kích vào nhà anh, lấy thêm nhiều chứng cứ, bắt anh phải khai nhận ... Nhưng khi chúng tôi tới nơi thì gặp phải một cô bé chín tuổi.”

Mắt Trương Tố Văn mở lớn, đưa tay định tóm cổ áo Dư Tội, Dư Tội không tránh mà cười âm hiểm, giống như đang chờ đợi gì đó, đối phương không dám ra tay, song nhìn thái độ sẵn sàng liều mạng bất kỳ lúc nào.

“ Cô bé không cho chúng tôi vào nhà, bảo là cha nói, cảnh sát không phải người tốt ... Cho nên chúng tôi xấu hổ không vào. Đúng, chúng ta đều không phải người tốt, nhưng đều vì ép bất đắc dĩ mới phải làm.” Giọng Dư Tội thản nhiên tới vô cảm:

Trương Tố Văn buông thõng tay xuống, ngồi bên giữa đường.

“ Anh thấy rồi đấy, chúng tôi muốn chỉnh anh dễ lắm, nhưng chúng tôi cũng có giới hạn, không muốn bắt anh trước mặt con gái anh, làm cô bé sau này không ngẩng đầu lên được.” Dư Tội nhìn nghi phạm đã khôi phục lại cái vẻ rụt rè sợ sệt, tiếp tục nói giọng đanh thép nhưng lý lẽ: “ Nhưng nếu cần chúng tôi vẫn làm, phải mắt nhắm mắt mở mà làm, ông trời cũng đành quay đầu sang bên thôi ... Mười tám năm trước, có một người bạn của anh đâm người tới chết, giờ anh vẫn mơ thấy chứ?”

Trương Tố Văn gian nan nói:” Tôi thực sự không biết tung tích của Vu Tiểu Lỗi, tôi thề, chuyện đó cũng hại thảm tôi, vì cảnh sát thường xuyên tới tìm, vừa kiếm được công việc thì cảnh sát tới tra hỏi, không lâu sau xưởng đuổi đi ... Tôi thực sự không biết, đã bao năm như vậy rồi mà các anh cứ tới hết lần này tới lần khác, hại tôi người không ra người, ma chẳng ra ma, tôi còn cần bao che hắn không? Các anh cứ bắt tôi đi, đừng để con gái tôi nhìn thấy ... Nó còn nhỏ, vậy mà chứng kiến cảnh sát tới nhà lục lọi mấy lần rồi, tôi cũng đâu muốn làm cái việc này, nhưng các anh dồn tôi vào đường cùng rồi còn gì ...”

Nói tới đó bi thương trào dâng, mười mấy năm khổ sở lại biến thành hai hàng nước mắt, nếu chỉ một mình hắn chịu tội thì hắn chẳng bận tâm, bao năm qua cũng trơ lỳ rồi, nhưng không muốn người nhà gặp phải đãi ngộ mình từng chịu, đó là tôn nghiêm tối thiểu của nam nhân.

“ Xin lỗi, tôi thay mặt các đồng nghiệp của mình xin lỗi anh, họ cũng vì muốn trả lại công bằng cho người bị hại, Trần Kiến Đình tuy chẳng phải loại tử tế, nhưng không có nghĩa người khác được tước đoạt mạng sống của hắn, cha hắn đi tố cáo mười năm, hắn để lại hai mẹ con cũng không khá hơn anh.” Dư Tội bật lửa, lấy đống đĩa trong xe ra, châm lửa đốt:

Dưới ánh lửa leo lét, Trương Tố Văn trơ mắt nhìn đống "chứng cứ tội phạm" của mình dần dần quăn queo dúm dó thành hình dạng bất quy tắc, lòng bớt sợ hãi.

Không còn chứng cứ nữa.

“ Trương Tố Văn, giống như anh đã nói, nếu đã thành như thế rồi, vậy thì càng nên trân trọng những gì đang có, đừng để ngày nào đó cảnh sát xông vào nhà lật tung mọi thứ lên. Được rồi, đi đi, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, chúng tôi không hề muốn phá hoại cuộc sống của bất kỳ ai, đây khả năng là lần cuối cùng tìm anh, nhưng anh có thể tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi.”

Trương Tố Văn ngơ ngác nhận lấy tờ giấy ghi số điện thoại, cảnh giác nhìn hai người đã đi xa, hắn đứng dậy, giống như còn chưa yên tâm, đảo mắt một lượt, thình lình lao vào ngõ tối biến mất.

Không ai đuổi theo hắn, ngõ tối vẫn như vậy, chỉ có đốm lửa vẫn chưa tắt, cháy rất nhỏ, song không tắt.

“ Vất vả nửa ngày trời thế là toi công à?” Thử Tiêu bất mãn:

Dư Tội khẳng định chắc chắn:” Ai bảo thế, ít nhất tôi đã biết là hắn không biết gì hết.”

“ Anh chắc chứ?” Lý Dật Phong hỏi:

“ Hắn bán vài cái đĩa còn lo thon thót, sao có gan bao che cho kẻ giết người, vả lại nghèo thành thế rồi còn bao che à, động cơ ở đâu? Chẳng lẽ hắn coi trọng nghĩa khí khinh tiền tài à?” Dư Tội hỏi lại:

“ Nhưng mà lúc hắn nổi điên lên cũng khiếp, làm tôi giật mình.” Thử Tiêu hơi sợ:

“ Hơi giống, lúc đó hắn gần như muốn liều mạng với chúng ta vậy.” Lý Dật Phong nghe liền sinh nghi:

“ Sai rồi, điều đó càng chứng minh hắn lo lắng cho hai mẹ con trong nhà, chứ không phải là người bạn nhiều năm trước, kẻ mang tới vận rủi cho hắn, nếu mà biết hắn không kiên định tới ngày nay đâu ...” Dư Tội thở mạnh một hơi, không biết nhẹ người hay thất vọng: “ Không phải hắn.”

“ Thôi, cậu thích làm gì thì làm, sau này loại chuyện như vậy đừng tìm tôi, vừa phải làm kẻ ác lại chẳng được lợi lộc gì, kết quả toàn thiệt thòi. Cẩu thiếu gia, cả cậu nữa, tưởng là cậu chuyên môn đi tìm tôi, còn nói mời tôi đi tắm, không mời thì thôi, lại còn bắt tôi trả tiền cơm ...” Thử Tiêu cực kỳ bực mình, chửi mắng một phen nhảy lên xe phân cục phóng đi, bỏ mặc hai tên kia:

Bình Luận (0)
Comment