Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 468 - Q4 - Chương 138: Không Gió Tạo Ra Sóng. (1)

Q4 - Chương 138: Không gió tạo ra sóng. (1) Q4 - Chương 138: Không gió tạo ra sóng. (1)

Dư Tội và Lý Dật Phong lái xe đi chưa được bao xa thì quay trở lại, có niềm vui bất ngờ nho nhỏ, Trương Tố Văn gọi điện thoại, sau vui mừng là thất vọng, hắn không biết thật, gọi điện là để chứng minh mình không biết mà thôi, hắn thản nhiên lên xe cùng hai người đi tìm người khác cũng kiếm sống ở Đại Nguyên, Mạnh Khánh Siêu.

Vẫn là ở chợ đêm, hai người họ giữ liên hệ, chắc vì cùng chung một vận mệnh đồng bệnh tương liên cho nên nhiều năm vẫn qua lại. Vì chiêu đãi hai cảnh sát từ quê tới, Mạnh Khánh Siêu dọn hàng sớm, tới quán nhỏ uống bia, giống Trương Tố Văn, liên tục 10 năm sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát năm bảy phen tới tìm, hiệu quả duy nhất là toàn bộ cuộc sống bình thường bị hủy hoại, làm ăn gì cũng hỏng, nên bán hàng vỉa hè sống tạm bợ qua ngày.

Từ trên hai người sa sút đó, Dư Tội không thấy có chút nghi vấn nào, chỉ thấy hai người bị hại oằn lưng vì gánh nặng cuộc sống.

Lần này Lý Dật Phong trả tiền, Dư Tội lái xe đưa từng người về nhà, buồn chán đi tới quốc lộ Thiên Long Sơn địa thế cao, đỗ xe lại, chị Lâm nói khi nào buồn muốn mình cùng lên nơi này, hôm nay chỉ có một mình y, thò chân ngoài cửa số ngắm cảnh đêm, đó là bầu trời xám xịt chẳng nhìn thấy ánh sao, nhưng lòng thì nặng trĩu ...

Đến ngày thứ ba Dư Tội và Lý Dật Phong quay về huyện Cổ Trại, mặc dù đoán trước khả năng hai người đó biết chuyện rất thấp, nhưng khi không có thu hoạch gì vẫn khiến người ta thất vọng.

“ Đồn trưởng, tiếp theo làm sao đây?” Lý Dật Phong châm điếu thuốc nhìn Dư Tội lái xe, mãi chẳng thấy y trả lời, không vui:” Này, đồn trưởng, anh suy nghĩ suốt dọc đường rồi, lại dấu diếm không nói với em à?”

“ Tôi đang nghĩ tới gái chứ không phải vụ án, hôm qua tôi cùng An An tới trung tâm giải trí chơi một vòng, trượt patin, ngồi tàu lượn, vé vào cửa thêm vào tiền cơm gần bằng tháng lương, tán em gái này còn tốn kém hơn phá án.” Dư Tội không phải tiếc tiền, mà đang chìm đắm trong thời gian ở cùng mỹ nữ, phải thừa nhận chi phí cao hưởng thụ cũng tốt:

“ Đồn trưởng, anh đâu còn ở giai tầng phải đếm lương mà sống nữa, có cần tính toán đến thế không?” Lý Dật Phong thấy không vừa mắt, đi chơi với gái còn xót tiền:

“ Nói xem, cậu và Yến Tử phát triển tới đâu rồi? Cậu đúng là vớ bở, vốn dĩ tôi định giới thiệu Yến Tử cho Lý Nhị Đông, để cậu ăn sẵn.” Dư Tội vươn tay ra đánh hờ:

“ Hì hì, mức nào ạ, vui vẻ thì có, chưa tới thuê phòng.” Lý Dật Phong đắc ý lắm, ve vãn được hoa khôi cảnh sát so với thôn quan từng theo đuổi, tựa hồ khiến hắn có thành tựu hơn:

“ Ài, duyên phận và số mệnh đều đếch đoán trước được, cậu chẳng thể biết tương lai mình ra sao hay cùng cô gái nào lăn lên cùng cái giường.” Hiện giờ trải qua vài vụ án lớn, giống trải nghiệm vài loại cuộc sống, làm cảm xúc của Dư Tội bất tri bất giác tăng lên rất nhiều, chuyện y và Lâm Vũ Tịnh rốt cuộc không biết liệt vào dạng gì, càng lúc càng cảm giác giống bạn tình. Với An Gia Lộ càng khó nói, tới này vẫn giống đôi bạn thân thiết hơn người yêu, hai người rồi đi tới đâu, Dư Tội không chắc, y biết còn hình bóng khác ngự trị trong tìm cô, nhưng y vẫn đâm đầu vào vì khẳng định cuộc đời này không có cô sẽ mất đi rất nhiều sinh thú:

“ Có gì mà không biết, em thích mặt trái soan, tính cách cởi mở ... Có điều đồn trưởng, em thấy anh đáng lo lắm.”

“ Là sao?”

“ Còn sao nữa, chị An An xinh đẹp như thế, gia thế tốt, tính cách tốt ... Hai người vì là bạn học mà có thể tiếp xúc với nhau, có thể thân thiết, chứ em thấy hai người tiếp tục phát triển khó lắm.” Lý Dật Phong phân tích: “ Anh xem anh, tướng mạo chẳng ra sao đã đành, nhân phẩm chẳng ra sao nốt, còn tiền à, bằng tiền tiêu vặt của người ta, nhà có một gian, còn là nhà bảo quản do quốc gia cấp ... Quan trọng là, đã thế rồi mà anh còn chân đạp hai thuyền, em thấy sớm muộn cũng hỏng.”

“ Có cần phải để ý tới chuyện vậy không, anh mày tự biết hi vọng ít lắm. Sống ấy, cao hứng là được, thoải mái là được, anh vui, cô ấy vui, tương lai ra sao thì thuận tự nhiên là được.” Dư Tội ngửa đầu cười dài, chuyện đó chẳng cần người khác nói, y không cho mình là cao thượng, song không muốn thấy nỗi buồn trong mắt An Gia Lộ, những việc y làm bây giờ không phải tính toán gì sâu xa, muốn cô bạn vui lên phần nào thôi: “ Ví dụ đơn giản, nhìn chỉ đạo viên của chúng ta, vất vả cả đời vì người trong xã, cậu thấy ông ấy thực sự vui vẻ chưa? Còn cha tôi, hai cha con tôi sợ nghèo lắm rồi, ông ấy mười mấy năm liều mạng tích tiền, tôi đoán ông ấy có nhiều tiền lắm, nhưng tới giờ không nỡ mua cho bản thân cái áo mới, chậc, làm tôi nhìn mà xót ... So ra tôi nhìn Lão Mã mới phục, giờ hiểu rồi, sống sao cho tiêu sái, sống phải vì mình trước đã, chẳng cần quan tâm ai nói gì, chẳng cần biết ai tới, ông ấy thích thì nói chuyện vài câu, nếu không thích, dù là lãnh đạo, miễn nhé, không biết bao giờ tôi mới đạt được cảnh giới ấy, nhưng tôi tích cực hướng tới mục tiêu đó. Bởi thế tôi không quan tâm tới mình và An An tiến tới đâu, cứ vui là được.”

“ Đúng vậy thật, nhưng mà đồn trưởng ơi, làm sao mà so với nhau được, ông Mã đã không cần nhu cầu sinh lý nữa, nên theo đuổi hưởng thụ tinh thần ... Còn anh, đi điều tra nghi phạm, tranh thủ gặp An An, em không tin anh toàn ý nghĩ thuần khiết, đừng mơ nữa.” Lý Dật Phong đả kích:

Nói tuy khó nghe nhưng mà thật, Dư Tội muốn đạt tới tầng cấp Mã Thu Lâm còn xa lắm, Dư Tội không ung dung được nữa, lộ bản chất:” Cậu hiểu cái buồi gì, quyến rũ mỹ nữ vốn là một loại khiêu chiến trí tuệ cùng hưởng thụ tinh thần.”

Lý Dật Phong tức thì khiêm tốn thỉnh giáo.

“ Có quái gì đâu, mục đích cuối cùng vẫn là vì hưởng thủ sinh lý, giống tình thánh và dâm tặc, kỳ thực bản chất chả khác gì nhau.” Dư Tội chép miệng: “ Cha tôi dạy rồi, cứ lên giường một lượt đã, sau này thế nào cũng không phải tiếc.”

“ Fu-ck!” Lý Dật Phong lén dựng ngón giữa lên, đúng là phí lời:

Xe đi về huyện Cổ Trại, tới thẳng đại đội hình cảnh, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương hay tin đợi sẵn, Lý Dật Phong mang quà từ tỉnh thành về, hai tên hí hửng nhét vào lòng, tới gian phòng làm việc trống mà đại đội để cho, Viên Lượng đuổi tới hỏi tin, kết quả liền thất vọng.

Dư Tội quan tâm tới tiến triển ở nhà, Lý Ngốc lấy giấy ra, đọc như học sinh trả bài: “ Mẹ Vũ Tiểu Lỗi có bốn chị em, còn có một em trai, tổng cộng năm người. Cha hắn có ba anh chị em, anh chị em họ ngoại .. sáu người, chị em họ nội, bốn người ... Thêm vào chồng cô chồng dì, thím thiếc các loại, ba mươi tư người ...”

“ Hả? Sao mà lắm thế?” Lý Dật Phong hết hồn, thân thích nhiều thế thì tra tới đời thủa nào mới xong:

“ Nhà này ở huyện ta cũng là một danh môn.” Viên Lượng bật máy đun nước, giải thích: “ Vũ Hướng Tiền có em gái là Vũ Tuyết Mai làm giáo viên Đh Sơn Bắc, em trai đã qua đời, nhưng khi còn sống cũng là cán bộ huyện. Em trai Lý Huệ Lan từng làm phó cục trưởng cục môi trưởng tỉnh, giờ đã nghỉ hưu ... Bà ấy là chị cả, mấy cô em gái đều sống khá lắm ... “

Đây không phải là tin tức tốt, vốn đã khó, giờ càng thêm khó rồi, Dư Tội nhìn quan hệ xã hội chằng chịt, nhíu mày.

Đây là tư duy trình tiêu chuẩn, nghi phạm sau khi gây án bỏ trốn, cần tiền tiêu phải tìm người quan hệ gần nhất, cảnh sát muốn bắt phải tìm manh mối từ số người thân, nhưng mà thân thích nhiều thế này thì không mấy hi vọng.

Bình Luận (0)
Comment