Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 469 - Q4 - Chương 139: Không Gió Tạo Ra Sóng. (2)

Q4 - Chương 139: Không gió tạo ra sóng. (2) Q4 - Chương 139: Không gió tạo ra sóng. (2)

“ Đầu Tỏi, cậu thì sao?” Dư Tội quay sang Lý Thuyên Dương:

“ Em chụp được nhiều lắm.” Lý Thuyên Dương đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Dư Tội, miệng liến thoắng thuật lại họ rời nhà lúc nào, tới hiệu lúc nào, ăn cơm lúc nào, tỉ mỉ cực kỳ:

Viên Lượng nghe hắn nói thôi đã ù đầu: “ Các cậu định làm từ đầu à, nhiều thế này phải làm sao?”

“ Đội trưởng Viên, anh làm việc của anh đi, cứ kệ chúng tôi, nếu không được chúng tôi lặng lẽ trở về là được, không làm phiền tới anh nữa.” Dư Tội nháy mắt ra hiệu Lý Dật Phong tiễn người đi:

Vừa tiễn Viên Lượng ra ngoài, Dư Tội liền đóng cửa ngay lại, quay về hỏi nhỏ: “ Thằng Ngốc, chỗ Lưu Kế Tổ thế nào?”

“ Dễ lắm, hắn mở quán lẩu ở đường Hạnh Viên, tướng mạo rất dễ nhận, trông như con lợn vậy.”

“ Sao rồi, sao rồi?” Lý Dật Phong nhanh chóng về, hỏi tình hình, nghe Lý Ngốc trả lời xong, nhìn Dư Tội chống cằm trầm tư:” Đồn trưởng, nét mặt anh như thế chẳng lẽ tên Lưu Kế Tổ này có liên quan?”

“ Liên quan hay không còn chưa biết, song hắn có nghi vấn, chú ý, vẻn vẹn chúng ta biết với nhau thôi nhé, đừng bép xép ra ngoài.”

Dư Tội nói một câu khơi lên sự tò mò của mấy người còn lại, không biết điều gì khiến đồn trưởng đuổi khéo cả đội trưởng Viên đi. Bốn cái đầu chụm lại, Dư Tội rút mấy điếu thuốc lá, hộp thuốc, cóc nước mô phỏng hiện trường, đầu tiên là Lưu Kế Tổ uống say ra góc phố đái, sau đó đái vào chân tình nhân của Trần Kiến Đình, tiếp đó là ăn đòn, Trương Tố Văn và Mạnh Khánh Siêu xông lên cũng bị đánh nốt, tên đó hung danh vang khắp huyện, ai dám đánh trả, cả Vũ Tiểu Lỗi cũng bị tát, nổi giận rút dao đuổi theo Trần Kiến Đình ...

Quan trọng là ở chỗ này, Dư Tội dùng mấy điếu thuốc mô phỏng vị trí nghi phạm: “ Người bình thường thấy giết người sẽ phát ứng thế nào?”

“ Sợ đái ra quần.”

“ La hét.”

“ Bỏ chạy.”

Ba người trả lời rất đương nhiên.

“ Còn kẻ giết người?” Dư Tội lại hỏi:

“ Sợ đờ người, khi đó hắn mới 18 mà.”

“ Tốt, sợ thế làm sao mà chạy được, mặc dù lúc đó cảnh vụ lạc hậu, nhưng giao thông càng lạc hậu, chạy đi đâu? Điểm đặt chân đầu tiên là chỗ nào? 40 phút sau cục công an huyện phong tỏa giao thông, phát lệnh truy nã ngay trong ngày, dưới tình huống đó một đứa bé 18 tuổi sao trốn thoát?”

“ Cái đó ai mà biết?” Lý Dật Phong thấy có vấn đề, song không trả lời được:

“ Vậy tạm gác lại.” Dư Tội chỉ hiện trường mô phỏng:” Ví dụ Thằng Ngốc và Đầu Tỏi là hai tên khác, hai đứa ở vị trí này, Dật Phong là Lưu Kế Tổ, cách chỗ Trần Kiến Đình bị giết gần nhất ... Tình hình khi đó tôi lả kẻ cầm dao giết người, người gần tôi nhất nhìn rõ nhất là cậu, cậu thấy tôi giết người, Dật Phong, cậu làm gì, nói, không suy nghĩ, mau.”

“ Kéo anh bỏ chạy.” Lý Dật Phong buột miệng đáp, lập tức hớn hở: “ Vậy khả năng sau khi xảy ra vụ án, hai người này ở cùng chỗ, thậm chí giúp hắn bỏ chạy.”

“ Cậu xem ghi chép lời khai đi, sau khi xảy ra vụ án tám tiếng Lưu Kế Tổ mới bị gọi tới đội hình cảnh, trước đó cảnh sát tới thì hắn không ở nhà, theo hắn khai thì sợ quá trốn dưới gầm cầu không dám về ... Lời khai này có thể chấp nhận, nhưng không thể chứng thực.”

“ Ái dà, anh phát hiện ra sớm rồi sao còn chạy lên tỉnh thành làm gì?” Lý Dật Phong bất mãn:

“ Lên tỉnh thành là để xác nhận hai người kia không liên quan, người nào người nấy sống thê thảm, bị cảnh sát hủy hoại cuộc sống. Nhưng ngược lại, Lưu Kế Tổ sống rất thoải mái, trong khi hắn lại xuất thân nghèo nhất, chuyến đi của chúng ta không vô ích, tăng thêm một nghi vấn nữa cho kẻ này.” Dư Tội đi một chuyến thêm khẳng định nghi vấn của mình:

Lý Ngốc cẩn thận hỏi:” Đồn trưởng có võ đoán quá không, biết đâu đầu óc hắn hơn người ta.”

“ Không cần biết, đủ cho chúng ta tra hắn rồi, tốt nhất là hắn thì chúng ta bớt được việc ... A, hắn mở quán ăn, đồn trưởng, hay gọi Đổng Thiều Quân tới hạ độc?” Lý Dật Phong hứng thú kiến nghị:

Dư Tội xua tay, cùng một việc không thể làm hai lần, vả lại e không thể mời được Đổng Thiều Quân nữa, thủ đoạn chấp pháp đó nói cho cùng là không hay, tên đó không chịu đâu.

Trưa hôm đó cùng tới quán lẩu Xuyên Vị Lâu ăn cơm, tất nhiên không nói cho Viên Lượng biết.

Lưu Kế Tổ, 37 tuổi, dân tộc Hán.

Khi nghi phạm được Lý Ngốc hình dung là con lợn xuất hiện, Dư Tội không nhịn được tặc lưỡi khen, hình dung quá chính xác, tên này đi tôi mà thịt hai bên má cũng rung rinh, cúi đầu tuyệt đối không thể nhìn thấy chân, đứng ở cửa nhìn ai cũng tươi cười, huyện thành nhỏ nên đa phần là khách quen, chào hỏi thân thiết.

“ Dật Phong, cậu hay đi ăn uống có biết hắn không?”

“ Chẳng để ý, ai quan tâm tới hắn làm gì, nhìn kìa ... Chú ý em đó.” Lý Dật Phong cười dâm tiện hất mặt:

Ba người cùng liếc, kỳ thực sớm chú ý rồi, chính là thiếu phụ ở sau quầy, tóc búi cao, da rất trắng, rất điềm tĩnh, nhìn là biết cực phẩm trong loạt phim "vợ người", Cẩu thiếu gia giới thiệu đó là vợ Lưu Kế Tổ, điển hình của rau ngon bị lợn ăn.

Ở huyện thành này Cẩu thiếu gia rất thông thạo, theo hắn nói quán ăn không nhỏ này có tiếng tăm rất khá, đường phố đồn đại Lưu Kế Tổ từng học làm đầu bếp ở Đại Nguyên, sau đó ở tỉnh thành làm bếp trưởng, tán tỉnh phục vụ viên, sau đó về quê mở quán vợ chồng. Cô vợ thực sự là quá mặn mà ngọt nước, Cẩu thiếu gia tới trêu ghẹo không ít, cơ mà nhìn thì hiền dịu lắm, nhưng đanh đá kinh.

Vì chứng minh, Cẩu thiếu gia hô lớn:” Bà chủ, mấy ngày không gặp lại trắng hơn rồi nhé.”

“ Thế hà? Lâu rồi không thấy cậu tới.” Bà chủ thuận miệng đáp, cười ngọt lịm tim:

“ Vậy tối tôi đến, nhớ để cửa nhé.”

Khách khứa cười rộ lên, ai tới quán này mà chưa nói vài câu lả ơi ong bướm với thiếu phụ xinh đẹp, bà chủ chẳng đỏ mặt:” Được, vậy tôi đuổi chồng về nhà mẹ đẻ, cậu nhất định phải tới nhé.”

Dư Tội không để ý hai người đó mà nhìn ra cửa, Lưu Kế Tổ cũng cười ha hả, xem ra có phần sợ vợ, hơn nữa khẳng định là chẳng dám đụng chạm vào Cẩu thiếu gia, cười nịnh xuống bếp.

Đoạn kịch nhỏ qua đi, Cẩu thiếu gia quay lại nói:” Bà chủ này nếu không phải tuổi hơi lớn một chút, em chắc chắn ve vãn được. Theo em quan sát, hai vợ chồng này thuộc loại tình dục không thỏa mãn. Mấy năm trước nghe nói cô ta chân trong chân ngoài với khoa trưởng của cục kiến thiết, còn từng ầm ĩ ly hôn, vợ người ta còn tới nhà làm ầm ĩ một trận. Sau nữa cũng tà, bà chủ này suy nghĩ lại hay là Lưu Kế Tổ quá hèn, dù sao vẫn tiếp tục sống với nhau.”

Lý Ngốc nhìn bà chủ tới chảy nước dãi:” Phong thiếu gia, sao tôi thấy bà chủ này không tệ?”

“ Đúng thế, cùng với Phong thiếu gia đúng là đôi trai tài gái sắc.” Lý Thuyên Dương khen một câu làm Dư Tội cười suýt chết sặc:

Lý Dật Phong không ngờ kể nửa ngày thành ra tác dụng phụ, không thèm để ý hai tên ngớ ngẩn nữa, quay sang Dư Tội:” Đồn trưởng, làm sao đây? Không dễ ra tay đâu.”

Chắc chắn là không dễ rồi, cái huyện thành nhỏ xíu, quen biết nhau cả, bất cẩn một chút là ầm ĩ lên, dù Cẩu thiếu gia cũng phải cố kỵ loại ảnh hưởng này. Dư Tội trầm ngâm, lại nhìn thấy Lưu Kế Tổ từ trong bếp ra, dẫn theo hai phục vụ viên mang thức ăn lên phòng bao tầng trên, hai vợ chồng chạm mặt nhau ở quầy, rất bình đạm.

Đúng, là kiểu kết hôn rất lâu rồi mất đi cảm giác, chẳng lạnh nhạt, chẳng gần gũi, kiểu chấp nhận số mệnh rồi, sống cho qua ngày đoạn tháng mà thôi .

Nói ra, đó chẳng phải kết cục của phần lớn cuộc hôn nhân sao, Dư Tội bất giác nghĩ miên man.

Bình Luận (0)
Comment