“ Đồn trưởng …” Lý Thuyên Dương đợi mãi không thấy đồn trưởng nói gì cả, ăn cũng ăn xong rồi, ngồi chơi thấy vô vị:
“ Đừng quấy nhiễu, đồn trưởng đang suy nghĩ.” Lý Dật Phong ngăn lại, đưa tay lên miệng xuỵt khẽ:
“ Đồn trưởng chơi đồng xu mới là đang suy nghĩ.”
“ Dốt, nhìn vợ người khác suy nghĩ càng nhanh.”
Vừa mới nói xong liên bị ăn cái bợp, Dư Tội thu tay lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Lý Dật Phong lẽo đẽo theo đuôi đã lâu, ít nhiều hiểu tính đồn trưởng, hớn hở hỏi:” Anh có kế rồi ạ?”
“ Có, chỉ cần phá vỡ cuộc sống bình yên của họ, nói không chừng thu được hiệu quả.” Dư Tội chẳng biết từ khi nào y nhìn người khác không bằng tư duy và nhãn quang của người chấp pháp, mà chỉ nhìn vào góc tối tăm có thể tồn tại của mỗi người mà thôi, chỉ đũa vào mặt Lý Dật Phong:” Nghĩ cách quyến rũ vợ hắn cho tôi.”
“ Hả?” Lý Dật Phong không ngờ gõ trống rút lui:” Anh ơi, không được đâu, thanh danh của em ở huyện không tốt.”
Lý Ngốc xúi bẩy: “ Mọi người không đẹp trai bằng anh, nếu không ai chẳng muốn làm.”
“ Ồ, lời này thì tôi thích nghe.” Lý Dật Phong gắp cho Lý Ngốc miếng thịt bò lớn:
Bốn tên bắt đầu hợp mưu quyến rũ bà chủ, phải nói là cách này rất hợp khẩu vị, càng nói càng cười dâm tiện, xem ra bà chủ này không thoát khỏi ma trảo rồi ...
Ba ngày sau, tỉnh thành.
Hiếm khi cái vùng đất khô cằn gặp được buổi sáng mưa nhỏ, liên tục nhiều ngày nóng nực giảm nhiệt không ít, trên đường phố thi thoảng xuất hiện chiếc ô màu váy hoa, tạo thành cảnh sắc vui mắt.
Đúng 9 giờ, tọa lạc ở dải hoàng kim đường Ngũ Nhất, một cửa hiệu vừa mở cửa đón khách, Lý Dật Phong dẫn hai người anh em nấp trong xe ra, chuẩn bị đón người.
Đồn trưởng an bài, hắn không hỏi nhiều, dù sao thì đồn trưởng là thế không thích chia sẻ suy nghĩ với người khác, sống rất tự kỷ khép kín, chuyên quyền độc đoán hỏi nhiều chỉ ăn đòn.
Lý Ngốc nhìn tên biển hiểu đọc:” Nhã Bì (Yuppie) ... Là cái gì?”
“ Á, nó đại biểu cho một loại văn hóa, khát vọng cuộc sống tự do và cá tính ... Tôi không nói rõ được.” Lý Dật Phong không rõ lắm, chỉ biết từ nước ngoài:
“ Người có văn hóa có khác.” Lý Thuyên Dương xốc quần lên khen ngợi:
Lý Dật Phong tức giận mắng hai tên chỉnh lại quần áo, thắt chặt thắt lưng, đừng như hai thằng chăn trâu, làm mất mặt cảnh sát quê.
Ba người đi qua cửa, một em gái mặc bộ OL xanh nước biển khom người chào hỏi, hoan nghênh ghé thăm, làm Lý Thuyên Dương với Lý Ngốc bẽn lẽn khách khí chào hỏi lại. Lý Dật Phong quen rồi, nghênh ngang đi vào, phục vụ hỏi chỉ nói là tìm ông chủ các cô có chuyện gấp, rồi phất tay, tôi là em trai anh ấy.
Nói vậy phục vụ viên không dám chậm trễ, gọi điện thoại cho ông chủ.
Hai tên cảnh sát quê kia thì tò mò nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, thình lình phát hiện chuyện gì kinh khủng lắm, Lý Ngốc vội vẫy tay gọi Lý Thuyên Dương.
Ồ, một cái túi xách nữ, giá 9 vạn 8 nghìn 8 trăm.
Lý Thuyên Dương ôm chặt ngực, nhỏ giọng nói: “ Bọn này còn đểu hơn lũ gian thương tới thôn bán gạo trộn cát.”
“ Đúng thế 10 vạn mua được mấy xe lương thực, ở đây mua được cái túi.” Lý Ngốc không chấp nhận được hành vi xẻo người này:
Hai tên thì thầm, Lý Dật Phong kéo ra:” Đừng mất mặt nữa, ở thành phố là thế, bọn ngốc lắm tiền nhiều lắm, không kiếm cho chúng chỗ tiêu tiền, chúng sẽ chết nghẹn.”
“ Ồ, cũng phải.” Lý Ngốc tâm lý cân bằng hơn không ít:
Lý Dật Phong dẫn hai người tới khu nghỉ ngơi cho khách, ghé tai thì thầm dạy yếu quyết đóng giả đại gia ở nơi cao cấp.
Hai tên này học cũng nhanh, Lý Thuyên Dương búng tay gọi phục vụ:” Cho cốc cà phê Lam Sơn, đừng có mà lấy cà phê núi khác qua mặt tôi, tôi biết đấy.”
Phục vụ được một phen nấp xuống quầy cười đau cả bụng, đến khi có chiếc Audi bạc đỗ lại ở cổng hai cô gái tiếp tân mở rộng cửa đứng hai bên tay đặt trước bụng khom người chào hỏi. Lý Dật Phong không xem hai thằng ngốc bêu xấu nữa, mỉm cười ra đón mục tiêu.
“ Ai tự xưng là em trai tôi?” Người tới hỏi, tuổi trên hai mươi, mặt mày trắng trẻo để râu cắt tỉa cầu kỳ, dáng dong dỏng cao, ăn mặc lịch thiệp, thần thái hơn người:
Phục vụ viên chỉ Lý Dật Phong, người đó càng ngạc nhiên, không quen.
Đúng là không quen, Lý Dật Phong cũng có quen đối phương đâu, trước kia hắn bị người ta gọi là mặt trắng, có điều so với vị trước mắt thì không dám nhận. Người đó mặc sơ mi trắng là phẳng lỳ không nên nhăn, quần âu thẳng tắp, giày da nâu bóng loáng, toàn thân là hàng hiệu, bất kể tướng mạo hay khí chất đều áp đảo người khác, nhất là mái tóc bồng bềnh hơi xoăn, vừa đủ có chút lãng tử lại không thiếu sự đàng hoàng, cực cực hợp, vừa đẹp trai lại có mùi vị nghệ thuật.
Lý Dật Phong nhìn với ánh mắt đánh giá em gái hiệu mát xa, bất giác cười dâm tiện.
“ Cậu là ai?” Đối phương tỏ ra không vui:
“ Cảnh sát.” Lý Dật Phong thu lại nụ cười, đưa phù hiệu ra:
Tình huống bình thường nghe thấy hai chữ này ít nhiều có phản ứng, như hai em gái tiếp tân rõ ràng giật mình, không ngờ người đó thản nhiên như không, cầm giấy tờ xem qua, khinh bỉ trả lại:” Cảnh sát quê, cấp bậc quá thấp, dù là muốn tới tống tiền cũng không tới lượt các cậu. Sao lại tới hiệu của tôi?”
“ Ái chà ...” Lý Dật Phong cười toét miệng:” Danh bất hư truyền, đúng là Lưu Manh Có Lý, Lẳng Lơ Vô Tội.”
Hả? Người kia thất kinh, đó là câu trêu chọc của đám anh em bọn họ, nửa sau càng là biệt danh hắn từng dùng, lại do người không quen biết nói ra, lùi lại một bước đánh giá chàng trai không rõ lai lịch.
Lý Dật Phong chắp tay như dân giang hồ báo ám hiệu:” Nhất tiện khuynh thành.”
Người kia chẳng phải ai khác, chính Uông Thận Tu đã bỏ cảnh phục mặc vest tây, vỗ trán hai cái, cười lớn hết sức vui vẻ: “ Té ra là do Dư Nhi phái tới, tôi phải đoán ra sớm hơn mới đúng. Mời mời … nghe nói cậu ta tới Dương Đầu Nhai làm cảnh sát quê, còn là đồn trưởng oai phong lắm … hơn một năm không gặp.”
Thế là nhiệt tình như gặp lại cố nhân xa cách lâu ngày, định mời vào văn phòng, không ngờ Lý Dật Phong giữ tay Uông Thận Tu nói nhỏ: “ Đồn trưởng báo tôi tới đây mời Uông ca tới huyện làm việc, giúp vụ án nhỏ mà chỉ Uông ca mới làm nổi, không những cần người, còn vay tiền, đừng khẩn trương, không nhiều, hai ba chục vạn là đủ.”
“ Không thể nào.” Uông Thật Tu dở khóc dở cười nhìn ba cảnh sát quê:” Dật Phong, ý cậu là các cậu ta thậm chí không thèm tới tìm tôi, chỉ nói một câu, tôi phải lái cả xe đi, còn tự chuẩn bị tiền mặt ... Chẳng lẽ tôi thiếu tự trọng như thế à? Nói cho rõ, không nói rõ tôi không đi, các cậu cũng thấy rồi, tôi có chuyện làm ăn phải chiếu cố.”
“ Đồn trưởng nói, đi hay không không do anh quyết.” Lý Ngốc đứng dậy:” Đồn trưởng bảo đi là phải đi.”
“ Không đi còng về, hiệp trợ điều tra.” Lý Thuyên Dương làm ra vẻ uy hiếp phối hợp:
Có điều không uy hiếp nổi người như Uông Thận Tu, hắn còn chả thèm giận hai thằng ngốc này: “ Tôi phạm tội gì thế?”
“ Có, đồn trưởng nói trong xã mất liền mấy con gia súc, anh có hiềm nghi rất lớn.”
“ Còn là gia súc cái.”
Rồi, đúng cái giọng điệu của thằng khốn nạn Dư Nhi, câu này Uông Thận Tu muốn bình tĩnh không nổi nữa, vừa định chửi, ai dè hai tên cảnh sát quê cứ thế xông vào kéo đi, đành phải xuôi theo, tú tài gặp quân lính, có lý nói không nổi. Hai chàng ngốc này rõ ràng là lính của Dư Tội, bảo sao nghe vậy.
Lý Dật Phong nhìn ra Uông ca nhất định có quan hệ không tầm thường với đồn trưởng, nếu không người cấp bậc này đâu dễ nghe họ.
Tốt quá, thế là có người đi tán tỉnh vợ người rồi, cả Lý Dật Phong cũng thấy đây là cực phẩm.