5 tiếng sau, buổi chiều xế bóng, chiếc xe Audi láng cóng của Uông Thận Tu đỗ ở đường quốc lộ giữa lưng núi, dưới tán cây rậm rạp, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong có tiếng Dư Tội: “ Đã nhớ chưa?”
“ Nhớ rồi, đừng tưởng có mỗi cậu là từng chơi chiêu này.” Uống Thận Tu ném tư liệu cho Dư Tội, cửu biệt trùng phùng mà không có thân thiết hay nhiệt tình, chỉ có đầy một bụng nghi vấn:
“ Uông ca, chuyến này nhờ anh, bọn tôi không thể lộ diện ...” Lý Dật Phong ở sau xe chen vào:
“ Khoan đã, các cậu làm trò này không đúng, đây không phải trình tự phá án bình thường, nếu Lưu Kế Tổ có hiềm nghi, vì sao không trực tiếp thẩm vấn hắn, mà lại ra tay với vợ hắn?” Uông Thật Tu rất nghi ngờ mục đích đám dân quê ý thức pháp luật thấp kém này:
“ Người anh em, nếu thẩm vấn ra thì vụ án này đã chẳng chìm mười mấy năm rồi.” Dư Tội thở dài:
“ Nếu đã chìm mười mấy năm, thủ đoạn nhỏ của cậu có tác dụng không?”
“ Chúng ta cứ đi thêm một bước là rút ngắn mục tiêu một bước.”
“ Nhưng mà cậu đang đi vào lối rẽ.” Uông Thận Tu khổ công khuyên nhủ, làm sao cái tên này làm cảnh sát mà lại càng sằng bậy thế không biết:
“ Nói thừa thế làm gì, nếu đường đường chính chính thì cần chó tới anh, cầm lấy, đây là ảnh, anh giao vào tay cô ta, nghĩ cách để cô ta nhận lấy, chuyện còn lại không cần quản. Tiền cũng đừng lo, không mất đâu.” Dư Tôi giơ tay búng một phát, Cẩu thiếu gia mang va ly chuẩn bị sẵn tới:
Uông Thận Tu xem ảnh, một nam trung niên, một thiếu phụ và một đứa bé còn nằm trong tã, bất ngờ lắm:” Vũ Tiểu Lỗi đây à?”
“ Ừ, Lạc Đà dùng máy tính làm ra đấy.” Dư Tội rất đắc ý, khi đám Cẩu thiếu gia đi bắt người thì y cũng không rảnh:
“ Còn nữ nhân này thì là ai, bỏ trốn mười tám năm rồi, làm sao cậu có ảnh?”
“ Tôi không có, nhưng họ cũng chưa gặp, nên dùng tạm vậy đi.”
Đây đúng là chuyện hoang đường mà, Uông Thận Tu vẫn thấy không ổn, định ý kiến thì Dư Tội ân cần chỉnh lại cổ áo cho hắn: “ Trời phong độ khí chất này mà không làm thiếu phụ kia nhộn nhạo mới lạ .... Hán Gian, cái bộ mặt này của anh đúng là sinh ra để giải thích cho ba chữ cao phú soái, chén sạch cả nam nữ, đến tôi cũng có chút đói khát rồi.”
“ Em cũng thế.” Lý Dật Phong giơ tay:
“ Được được, sợ các cậu rồi, làm theo kế hoạch đó vậy, tôi chỉ phụ trách đưa ảnh, cái khác tôi không quản, nếu mất tiền của tôi, tôi không tha cậu.” Uông Thận Tu mời hai tên ý đồ động chân động tay với mình xuống xe:
Lại căn dặn vài câu, Uông Thận Tu tự lái xe đi, Dư Tội và Lý Dật Phong đứng bên đường thở phào, kế hoạch này vậy là được thực thi rồi, đến họ cũng thấy hơi điên.
Lý Dật Phong nhìn chiếc Audi thèm khát:” Anh, bạn học của anh thật đấy à?”
“ Đương nhiên?”
“ Cùng khóa sao?”
“ Chúng tôi còn cùng phòng bốn năm nữa kìa, anh em mặc chung một cái quần đấy. “Dư Tội cảm thán lẫn tự hào:
“ Khác biệt quá lớn, người ta đi Audi, còn có cửa hiệu lớn như thế, phải mấy trăm vạn.” Nói tới đó Lý Dật Phong nhìn đồn trưởng một cái, hàm ý rõ ràng, làm sao mà thua kém toàn diện thế này chứ:
“ Con người làm sao có thể so với nhau được, khóa của tôi còn có người chưa đi làm, xã hội này nhiều chuyện phải nhìn thoáng một chút, nếu không thì tức chết rồi.” Dư Tội lấy ví dụ thực tế: “ Ví như cậu trừ ăn chơi ra thì vô tích sự, thế mà đòi tập tành làm cảnh sát ... Loại chuyện đó mà tôi chấp nhận được thì trên đời này làm gì còn chuyện không chấp nhận được?”
Ái dà dà, đúng là nhỏ nhen, mình mới cảm khái một câu mà đồn trưởng xỉa xói xúc xiểm người ta như thế, Lý Dật Phong sau lưng giơ nắm đấm lên lẩm bẩm, tôi gặp phải anh mới bị hư đấy ....
Bên ngoài cửa sổ xe lướt qua bống dáng núi thấp cây xanh, bên trong xe là âm nhạc đồng quê nhẹ nhàng dễ chịu, chỉ người ở hoàn cảnh đó mới cảm thụ được phong vận của thành phố nhỏ. Uông Thận Tu thậm chí dừng lại, đỗ trên cây cầu đá, hứng thú nhìn nước sông trong vắt phía dưới, lại nhìn bầu trời cao vời vời xanh ngắt một màu, có chút ghen tị vì Dư Tội được sống ở nơi thế này.
" Người anh em, nghi phạm giết người bỏ trốn 18 năm rồi, chẳng lẽ cậu không muốn bắt về? Loại người đó để lại trong xã hội là ẩn họa lớn, nói không chừng lại gây ra vài vụ huyết án.”
" Anh đừng câu nệ vấn đề phải hay không phải là cảnh sát, ở trường chúng ta từng thề, làm cảnh sát thì phải mang lại công bằng cho thế gian, phải thế thiên hành đạo mà."
" Anh khó xử cái gì, không ai bảo anh đưa người ta lên giường, mà chỉ chỉ ve vãn người ta muốn lên giường là được, nếu thực sự cần đưa lên giường thì tôi đã đi rồi, cần tới anh làm gì?"
Vừa nghĩ tới cái tên đó là mấy lời như ma âm văng vẳng bên tên, cái thằng chết tiệt đó đánh một người cũng dẫn cả đám anh em tới, còn phương pháp làm việc thì cũng giống lần này, không nhận lời sẽ bị y nói thành loại không có lương tri, không còn thể diện sống trên đời này nữa.
Uông Thận Tu bật cười, những năm tháng non nớt hoang đường đó để lại ký ức mỹ hảo in sâu trong lòng, hắn không khỏi ao ước được sống lại một lần nữa như thế, hắn nghĩ mình nhất định mặc cảnh phục mới tinh được bạn bè hâm mộ, chứ không phải thù địch như bây giờ.
Đương nhiên có ngoại lệ, giống tên cảnh sát quê không coi hắn là phản đồ, sự thân thiết đó không giống bạn học cũ, nhìn hắn với ánh mắt khác thường làm Uông Thận Tu cảm động.
Khi xe đỗ lại ở trước Xuyên Vị Lâu thì trong lòng Uông Thận Tu không còn mâu thuẫn nữa, loại chuyện tương tự khi ở trong trường bọn họ làm nhiều lắm, cùng lắm chỉ tính là trò đùa ác thôi, không quá giới hạn. Mở cửa xe bước xuống, thấy ngay cái quán làm ăn rất hưng thịnh.
Nếu tên này thực sự có dính líu tới nghi phạm giết người thì không cần phải có gánh nặng tâm lý gì hết.
Vì thế Uông Thận Tu tiêu sái vào quán lẩu, tức thì nghe thấy giọng nói giòn tan của bà chủ: “ Hoan nghênh ghé thăm, ông chủ đi mấy người ...”
Uông Thận Tu không trả lời ngay, đến khi bà chủ đang bận rộn việc lặt vặt thấy khác thường ngẩng đầu lên, mắt bất giác mở lớn, cảm giác phía trước bừng sáng, Uông Thận Tu mới như tựa hồ có chút thất thố: “ Một người …”
Miệng trả lời, mắt không di chuyển, bà chủ bị nụ cười soái ca làm như bị điện giật, chàng trai trước mắt cao ráo, anh tuấn, tiêu sái, văn nhã đã thành công hòa nhập vào hình tượng hoàng tử bạch mã trong mộng tưởng thời thiếu nữ của cô, vội chỉnh lại ống tay áo hơi nhàu trên quầy, đưa tay mời.
Gọi phục vụ viên đưa thực đơn, bà chủ ân cần lau bàn, rót nước, khi phục vụ viên đi lên quyến luyến nhìn thêm một cái rồi rời đi, về sau quầy hoảng loạn chỉnh lại váy, hơi cúi đầu xuống lén lút thoa thêm ít son môi, sau đó nhìn dung nhan dần phai tàn theo năm thán, tự than bạc mệnh.
"Đây là nữ nhân không được thỏa mãn nhu cầu."
Uông Thận Tu nhìn thấy Lưu Kế Tổ, hắn có thể nhận định, cơ sở hôn nhân của hai người này không phải là tình cảm, đây không phải là gia đình, mà gọi là sống tạm.
"Đây là nữ nhân rất cường thế"
Nhìn thấy bà chủ mắng Lưu Kế Tổ, còn ông chồng thì vâng vâng dạ dạ, Uông Thận Tu biết chủ nhà là ai, bà chú hoa nhường nguyệt thẹn này nhất định dùng quát tháo sai bảo chồng phát tiết bất mãn với cuộc sống.
"Đây là nữ nhân khao khát thay đổi".