Ánh mắt sắc bén của Uông Thận Tu nhận ra bà chủ vừa mới thoa thêm son môi, Uông Thận Tu đưa thêm định nghĩa, mắt kẻ cầu kỳ, tóc búi cao, bề ngoài mỹ lệ không phải chỉ để chiều lòng khách, cũng là loại thể hiện nội tâm.
Lại lần nữa bốn mắt chạm nhau, Uông Thận Tu ngồi bên cửa sổ đáp lại bằng nụ cười ưu nhã, bà chủ tựa hồ có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào mắt soái ca.
Lúc này phục vụ bê nồi lẩu lên, bày biện chén bát, bà chủ cũng tới giúp, mang theo trà mới pha, đem cốc nước chưa uống một ngụm thành cốc mới, đến phục vụ cũng phát hiện ra, đây là trà của ông chút, xanh biếc, bập bềnh lá non, Long Tỉnh hảo hạng.
“ Anh thong thả dùng.” Bà chủ cười khoe hàm răng trắng đều, phong tình vô hạn:
“ Cám ơn.” Uông Thận Tu khẽ gật đầu, tư vị còn đậm hơn cả nước lẩu vài phần:
“ Kế Tổ, đưa con đi học.” Bà chủ quay đầu xuống bếp gắt giọng gọi:
Lưu Kế Tổ đáp một tiếng chạy lên lầu, lát sau dẫn xuống đứa bé đeo cặp sách vừa đi vừa dụi mắt, vẻ mặt rất không muốn đi học.
"Đây là gia đình ngoài hạnh phúc, bên trong ẩn chứa mầm họa"
Người chồng đưa con đi rồi, sau trưa khách cũng đi vãn, phục vụ viên uể oải quét dọn vệ sinh, Uông Thận Tu thong thả tự rót tự ăn, lòng nghĩ mở màn vở kịch hoang đường này thế nào.
Chắc không khó, vì bà chủ đứng sau quầy vờ tính sổ sách thi thoảng lại nhìn trộm hắn, mỹ nữ và soái ca không nhất định nảy sinh gian tình, nhưng không ai ngại tán tỉnh nhau.
Đúng rồi, nữ nhân này tên Uyển Hương San, cái tên rất dễ khơi lên suy tưởng vẩn vơ, năm nay 33 tuổi, có thể coi là độ hoàng kim cuối cùng của nữ nhân rồi, xuân sắc không còn bao lâu.
“ Chị ơi, tôi có kiến nghị, không biết chị có muốn nghe không?” Uông Thận Tu mỉm cười mở màn:
“ Kiến nghị gì thế?” Uyển Hương San chớp mắt, được soái ca chủ động bắt chuyện, vậy mà cô vừa nghĩ phong vận của mình suy giảm rồi:
“ Liên quan tới làm đẹp và kinh doanh, thế nào?” Uông Thận uyển chuyển nắm lấy hai nhược điểm của nữ nhân, đương nhiên phải xem ai là người nói ra câu này, kiểu Dư Tội thì có mà người ta gọi cảnh sát:
………. …….. …………
“ Thần tích ... Em biết Uông ca kiếm tiền thế nào rồi, toàn là nữ nhân bỏ ra ... Thần tượng của em, em phải thỉnh giáo mới được.” Ở rất xa, trong ống nhòm Cẩu thiếu gia nhìn thấy đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, nói cười vui vẻ, mới có mười mấy phút thôi mà đã thế, thật sự làm hắn há hốc mồm:
Dư Tội lái xe rời khỏi điểm giám thị, bên này đã dính với nhau, vậy phải giữ bên kia lại, nếu không ông chồng quay về rất là phá hoại phong cảnh.
“ Này Lưu Kế Tổ.” Viên Lượng ra tay, vỗ vai Lưu Kế Tổ, đợi hắn đưa con vào lớp chuẩn bị lên xe mới xuất hiện:
“ Anh là ...” Lưu Kế Tổ không nhận ra, đợi Viên Lượng đưa phù hiệu ra liền rối rít nói: “ Tôi có làm gì đâu.”
“ À, không phải việc của anh, liên quan tới anh, lên xe đi, triệu tập theo thông lệ.” Viên Lượng vỗ vỗ vai rất khách khí: “Anh hẳn là biết chuyện gì rồi chứ?”
“ Tôi ... Tôi không biết.” Lưu Kế Tổ nghĩ tới một chuyện nhưng thấy không thể nào, cảnh sát đã nhiều năm không tới quấy rầy rồi, bước chân hơi chần chừ:
“ Thực sự không biết à? Đừng tưởng là không sao nữa rồi nhé ... À phải, chúng tôi rất chú ý phương pháp, không kinh động tới nhà anh nhé ... Thế nào, chẳng lẽ muốn tôi trống giong cờ mờ tới tận nhà triệu tập à?” Viên Lượng hơi tỏ thái độ bất mãn một chút, Viên Lượng vội vàng lên xe:
Một lúc sau về đội, Dư Tội và Viên Lượng gật đầu với nhau, đi thẳng vào phòng thẩm vấn đóng cửa lại, cửa đóng hơi mạnh một cái, Lưu Kế Tổ run lên.
“ Đừng căng thẳng, chút chuyện nhỏ thôi, chuyện cũ ấy mà ...” Dư Tội rót một cốc nước đưa tới, hời hợt bắt đầu:” Nói về Vũ Tiểu Lỗi đi, coi như tán gẫu thôi.”
“ Tôi không biết cậu ấy ở đâu, nhiều năm n hư thế rồi, tôi thực sự không biết.” Lưu Kế Tổ mặt đưa đám, đó là cơn ác mộng cả đời không thoát được:
“ Vậy nói chuyện mà anh biết xem ... Nói từ khi hai người quen biết nhau ấy … Tôi nói cho anh biết, đây là án mạng, bộ công an quy định án mạng phải phá, anh nên hiểu điều ấy, không cần biết bao năm, chúng tôi sẽ truy tới cùng. Không thể nào để hắn giết người lại vẫn cứ bình an vô sự, đúng không? Nói đi, nói chuyện anh biết …” Dư Tội thái độ như làm việc công, hỏi rất đơn giản:
“ Chúng, chúng tôi quen nhau từ tới sơ trung, khi đó ngồi cùng bàn ...”
Lưu Kế Tổ bắt đầu, ngập ngừng nói toàn những thứ chẳng liên quan gì tới vụ án, đó là câu chuyện về một đám thiếu niên nghịch ngợm cùng nhau trốn học, cùng nhau leo tường trộm hoa quả. Những thứ này nghe không ít từ Mạnh Khánh Siêu và Trương Tố Văn rồi, vẻn vẹn là kiểm chứng mà thôi. Chỉ là Lưu Kế Tổ rất ngạc nhiên, người cảnh sát trước mắt biết rất nhiều chi tiết giữa Vu Tiểu Lỗi và hắn.
“ Không cần phải nhìn tôi, tôi đương nhiên có chuẩn bị mới tới ... Nào, nói chuyện tối ngày hôm đó, đừng nói với tôi rằng anh không nhớ rõ tận mắt chứng kiến vụ giết người, không phải là chuyện ai cũng có cơ hội gặp được đâu.”
Viên Lượng ngồi bên cạnh, từ đầu tới cuối không nói gì cả chỉ ấn máy ghi ấm, nghe vụ án không hề phức tạp.
“ .... Tôi hơi say, đi ra góc đường đái, không nhìn thấy hắn và ả nhân tình, chưa đái lên giày cô ta bị hắn đá một cái, dậm vài cái, Tố Văn và Khánh Siêu vốn định chạy tới xem, không dám đánh ... Hắn rất tàn nhẫn, chúng tôi chịu thua rồi mà hắn không buông tha, đuổi đánh hai cậu ấy ... Tiểu Vũ không chịu được mới tới nói vài câu, hắn tóm cổ áo Tiểu Vũ tát liền mười mấy cái, mặt sưng không ra người nữa ... Quá đáng, ức hiếp người ta quá lắm, chết là đáng đời ...” Người trung niên bị cuộc sống ép cạn dũng khí, mài mòn góc cạnh, vậy mà lộ ra một mặt hung dữ:
Dư Tội thấy hắn ngừng lại lúc lâu, nhắc:” Tiếp đó thế nào, chuyện xảy ra sau vụ án ấy.”
“ Còn có thể thế nào được nữa, cái thằng vương bát đản đó nằm xuống, ả nhân tình sợ hãi bỏ chạy, cả con phố không ai tới xem hắn thế nào, trừ bỏ chạy thì chỉ có nhổ nước bọt mà thôi .... Tôi không nhổ, tôi sợ quá mức, khi bò dậy biết xảy ra chuyện lớn, không thấy đám Tố Văn đâu ... Thế là tôi bỏ chạy chạy ra bãi sông, trốn dưới gầm cầu, run rẩy mãi, tới tận nửa đêm mới về nhà ... Về sau trời chưa sáng đã bị cảnh sát đưa tới đây rồi.”
Dư Tội hơi nhíu mày, đoạn trước nói có chút kích động và khoái trá, đoạn sau khi xảy ra vụ án thì giống hệt mười tám năm trước, bỏ chạy, ra bãi sông, trốn dưới gầm cầu, run rẩy mãi ...
Viên Lượng nhìn Dư Tội, hắn không biết cái vụ án đơn giản này còn gì mà phải tra hỏi nữa, rõ ràng là một kẻ giết người bỏ trốn, lề mề không chịu truy tìm, cứ loanh quanh ngoại vi.
“ Ừ, rất tốt, lời khai mười tám năm trước và bây giờ cơ bản nhất trí.” Dư Tội gật gù, giả vờ cúi đầu ghi chép, nhưng ngước mắt lên thấy Lưu Kế Tổ cầm cốc nước uống, tựa hồ thở phào, nhẹ nhõm không ít:” Có điều tôi thấy anh đang nói dối.”
“ Tôi không giết người, nói dối làm cái gì, các anh thích tra thì tra, lại chẳng phải một lần.” Lưu Kế Tổ không hoảng, hắn cũng nghe câu này nhiều lần rồi, lừa thôi:
“ Tốt, tôi hỏi anh chi tiết, sao anh biết mặt Vu Tiểu Lỗi sưng không ra người nữa?”
“ Tôi nhìn thấy.”
“ Ở hiện trường à?”
“ Đúng.”
“ Thế thì không đúng rồi, từ lúc đánh nhau tới lúc giết người chưa tới hai phút, trong thời gian ngắn như vậy chưa sưng lên được. Về lý luận ít nhất phải nửa tiếng mới sưng, chẳng lẽ anh nhìn thấy anh ta ở thời điểm nửa tiếng sau vụ án.” Dư Tội không cho đối phương suy nghĩ, nói tiếp:” Còn nữa, anh nói anh sợ quá mức, dưới tình huống đó, anh còn chú ý nhìn mặt Vu Tiểu Lỗi, không thấy bất thường à?”