Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 473 - Q4 - Chương 143: Minh Mưu Lẫn Ám Toán.

Q4 - Chương 143: Minh mưu lẫn ám toán. Q4 - Chương 143: Minh mưu lẫn ám toán.

Lưu Kế Tố há miệng không nói ra lời, Viên Lượng thì nghiêm túc hẳn, đột nhiên thấy người này có hiềm nghi rất lớn, ít nhất cũng không đơn giản như hắn khai.

Im lặng, Lưu Kế Tổ tìm kiếm từ để chối, song Dư Tội đợi hắn định mở miệng chen vào:” Một chi tiết nữa, anh nói trốn dưới gầm cầu, không ai nhìn thấy, chỉ có dấu chân.”

Lưu Kế Tổ không biết chỗ này có vấn đề gì, cẩn thận đáp:” Đúng thế, tôi sợ quá nên trốn ở đó.”

“ Vậy hôm sau thân thể anh co gì khác thường không, ví như là bị ngứa hay là sưng?”

“ Không ... Không có.”

“ Nếu không có thì anh lại phạm phải một sai lầm lớn, với thời tiết nóng nực khi đó, dưới gầm cầu vừa cẩm thấp vừa có cỏ mọc rậm rạp, đừng nói anh ở đó mấy tiếng, anh ngồi đó nửa tiếng thôi đủ chết rồi, vậy mà anh ở đó tới nửa đêm không sao? Chẳng lẽ anh bách độc bất xâm, thân thích với muỗi?” Dư Tội lắc đầu liên hồi, nếu có người nói dối trước mặt y thì tốt nhất hãy nói thật kín kẽ:

Lưu Kế Tổ như bị bóp cổ họng, hắn đã nghĩ rất nhiều cái cớ, lúc này đều không thông nữa rồi ….

Viên Lượng mới thực sự chấn kinh, vụ án cũ mười mấy năm rồi, qua không biết bao đợt tra đi tra lại, người bỏ công sức, người mất cả việc, tưởng chừng không gì có thể qua mắt được nữa, mà Dư Tội có thể đưa ra nhiều chi tiết bất hợp lý như thế, vị đồn trưởng xã Dương Đầu Nhai này đúng là danh bất hư truyền.

Dư Tội hết sức chân thành trấn an: “ Anh yên tâm, anh không phải là mục tiêu ... Mục tiêu chủ yếu đã xuất hiện rồi, bắt hắn chỉ còn là vấn đề thời gian, song tới khi đó dính líu tới anh thì sẽ là vấn đề đấy ... Chẳng lẽ anh không định nói cho tôi biết Vũ Tiểu Lỗi đã bỏ trốn thế nào?”

“ Tôi thực sự không biết ... À, tôi nhớ rồi, hôm đó tôi bị muối đốt, mẩn cả người, nhưng mà vì sợ quá nên mới không chú ý.” Lưu Kế Tổ hoàn hồn một cái vội vàng bổ xung:

“ Không sao cả, đó toàn là chuyện không cách nào xác nhận, anh có bị đốt hay không cũng vậy ... Có điều anh nên nghĩ xem Vũ Tiểu Lỗi sa lưới thì hậu quả anh gánh chịu thế nào?”

“ Tôi làm sao, cậu ta giết người không phải tôi.”

“ Đúng thế, cậu ta giết người, chẳng lẽ khi đó không ai giúp một tay?”

Lưu Kế Tổ rùng mình, chỉ chớp mắt lại trở về trạng thái uể oải mệt mỏi, đây là lúc thẩm vấn tới thời điểm quan trọng nhất, chứng cứ không đủ đột phá phòng tuyến tâm lý của nghi phạm thì đều uổng công vô ích.

Dư Tội thong thả lấy từ trong túi ra một bức ảnh, tay đè lên, đẩy về phía trước mặt Lưu Kế Tổ, khi tay rút lại, Lưu Kế Tổ như bị ong chích, thiếu chút nữa đứng bật dậy, cơ mặt co giận mất kiểm soát.

“ Đây, đây là ...” Viên Lương đứng dậy, đó là bức ảnh camera giám sát ở ga tàu hỏa, một nam tử trung niên xách hành lý, có thể nhận ra nghi phạm bỏ trốn mười mấy năm:

Vũ Tiểu Lỗi!

…… …………

Cùng lúc đó ...

Soái ca phong lưu tiêu sái, thiếu phụ không càm lòng tịch mịch, một đôi thật hợp, Uông Thân Tu không có khuôn mặt xuất chúng như Giải Băng, nhưng bằng vào chuyện hắn trải qua cùng với rèn luyện, chú ý gây dựng hình tượng khí chất, nữ giới khó chống lại lời ngon ngọt của hắn.

“ Chị Uyển, chị làm việc ở cái quán nhỏ này thật lãng phí tài hoa, đáng lẽ chỉ phải quản lý nhà hàng năm sao mới đúng.”

“ Sao, chị chỉ hơn 30 rồi á? Chị chỉ đùa.”

“ Tôi có chút nghiên cứu về trang phục, vóc dáng của chị nên mặc áo sơ mi cổ thấp chữ V, màu đạm một chút phù hợp với khí chất của chị ... Nếu chị có hứng thú, tôi cùng chị đi chọn .... Ha ha ha, thật đấy, dù anh nhà ở đây, tôi cũng dám nói, cây ngay không sợ chết đứng mà ...”

Câu thì nịnh nọt, câu thì dù dỗ, câu thì ám muội, thi thoảng lại có vài động tác to gan không gây phản cảm, làm Uyển Hương San lúc cười lớn, lúc xấu hổ, lúc lại chuyên tâm thỉnh giáo cách ăn mặc và phối hợp trang sức.

Hai người nói chuyện càng lúc càng nhiệt tình, cơm nước trên bàn càng lúc càng nguội lạnh, vốn thường ngày hay ngủ trưa, hôm nay Uyển Hương San quên luôn, phục vụ viên dọn dẹp quán vào buổi trưa, cũng bị đuổi đi chỗ khác. Vì cô cảm giác bao năm rốt cuộc cũng gặp được tri kỷ, năm xưa còn trẻ lên tỉnh thành với bao mơ ước, cuối cùng để rồi tới huyện nghèo khó này, tiếp xúc với kẻ thô tục, cô luôn không cam lòng.

Thời gian đã tới, Uông Thận Tu xem đồng hổ, Uyển Hương San biết ý nói trước:” Tiểu Vương còn có chuyện sao, vậy cứ đi làm đi, lúc khác lại tới, hôm nay chưa chiêu đãi tốt ... Đừng nhắc tới tiền, coi như chị mời, tới tỉnh thành chị tìm cậu, cậu chiêu đãi ... Được không?”

“ Đúng là có chuyện thật, chị Uyển, tới nhà chị nói chuyện được không?” Uông Thận Tu bỗng nhiên nghiêm nét mặt:

“ Chuyện này ...” Uyển Hương San khó xử lắm, không phải là không muốn mà như thế thì nhanh quá:

“ Chị đừng hiểu lầm, chị Uyển, tôi coi chị như chị mình ... Hơn nữa tôi chuyên môn từ tỉnh thành tới đây tìm chị, là chuyện khác, rất quan trọng, liên quan tới cả nhà chị.”

“ Chuyện gì thế, chúng ta hôm nay mới quen nhau mà.” Uyển Hương San thay đổi thái độ, có chút dè chừng:

“ Chỗ này nói chuyện không tiện, nếu chị còn đề phòng tôi, vậy tới phòng bao là được.” Uông Thận Tu lùi một bước:

“ Không cần, không sao đâu, lên đi ...” Uyển Hương San không đành lòng nhìn soái ca thất vọng:

Kỳ thực nơi ở của họ chính là tầng hai, vì tận dụng để kinh doanh nên không gian sống rất chật hẹp, Uyển Hương San đi vào trước rối rít dọn dẹp đồ chơi của con trai, bàn bừa bộn, mời Uông Thận Tu ngồi. Lòng cô vừa khẩn trương vừa hưng phấn, buổi trưa hai người uống chút rượu, lúc này thiếu phụ má ửng hồng, hai mắt long lanh nước, lúc này e bế lên giường cũng không thành vấn đề rồi.

Có điều không phải tới đây làm chuyện đó, Uông Thận Tu mặt mày nghiêm túc mở va ly, lấy ra bức ảnh đưa Uyển Hương San, bức ảnh một nhà ba người.

Uyển Hương San nhìn một lúc nhíu mày:” Tôi không biết họ.”

“ Anh nhà biết ... Hơn nữa anh nhà mười mấy năm trước giúp đỡ người này, anh ấy là bạn làm ăn của tôi, giờ ở hải ngoại, anh ấy nhờ tôi nhất định tìm được mọi người, chuyển lời cảm tạ ... Cho nên tôi tới đây, tôi tới nhiều lần rồi, lần này ít người mới tới.” Uông Thận Tu đưa va ly lên bàn trà thấp:

Uyển Hương San mở ra, toàn là cọc tiền đỏ rực, cô run run cầm lên một cọc, lăn lộn ở thành phố cuối cùng ảm đạm về quê, cô biết tiền kiếm được không dễ, nín thở hỏi lại:” Thật sao?”

“ Thật, tôi chuyên môn tới đây làm chuyện này.” Uông Thận Tu trịnh trọng nói:

“ Cho tôi cả sao?” Uyển Hương San nói nhẹ gần như không nghe thấy, vì cô không dám tin:

“ Đúng, bạn tôi rất cảm kích, bây giờ anh ấy làm ăn phát đạt rồi, có điều kiện rồi, nếu mọi người muốn, anh ấy có thể đón cả nhà chị ra nước ngoài.

Uyển Hương San ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai gần trong gang tấc, trái tim thiếu phụ sao chịu nổi đả kích kép cả tiền lẫn soái ca như thế, hạnh phúc, kích thích tới nhũn người. Uông soái ca tự nhiên đỡ tay đỡ, nhìn bà chủ mắt ướt nhòe vì sung sướng, dù ngã xuống mà tay nắm chặt cọc tiền.

Nhìn bà chủ xinh đẹp phản ứng mạnh như thế, không biết đến khi vỡ mộng sẽ bị đả kích lớn thế nào, Uông Thận Tu không khỏi hối hận vì nghe lời xúi bẩy của Dư Tội, lòng thầm nghĩ, xong rồi, lần này mình tạo nghiệt lớn rồi.

………. ………….

Bình Luận (0)
Comment