Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 474 - Q4 - Chương 144: Khoản Tiền Nóng Bỏng Tay. (1)

Q4 - Chương 144: Khoản tiền nóng bỏng tay. (1) Q4 - Chương 144: Khoản tiền nóng bỏng tay. (1)

Cạch, chìa khóa rơi xuống đất.

Lưu Kế Tổ hoảng hốt từ trên lầu của đại đội hình sự huyện chạy xuống, trong lúc tâm thần bấn loạn hắn cắm nhầm chìa khóa, vội vàng khom người nhặt lên, lái xe phóng vội khỏi cái nơi u ám này, đi rất xa, rời khỏi huyện thành, bản năng muốn bỏ trốn. Đột nhiên phanh lại, hắn nhớ ra phải đón con, còn phải kinh doanh, còn người vợ trẻ xinh đẹp, còn cả nhà trông vào hắn, thống khổ đập vô lăng, sau đó gục đầu xuống.

“ Cho anh biết, Vũ Tiểu Lỗi đã lọt vào tầm mắt của cảnh sát chúng tôi, bắt chỉ là việc sớm muộn.”

“ Giết người không liên quan tới anh, nhưng kẻ giết người thì có.”

“ Lưu Kế Tổ, suy nghĩ cho kỹ, bao che không phải là trọng tội, nhưng thế nào cũng phải phán vài ba năm, tới khi đó gia nghiệp anh vất vả tích góp được e là bị hủy mất.”

“ Nghĩ tới vợ con anh, vì gia đình mà ích kỷ chính là cao thượng, không ai nói được gì anh hết.”

Hai cảnh sát mỗi người một câu, hắn chỉ nhớ lúc đó đầu ong ong, chẳng biết ai nói câu nào, nhưng mỗi câu đều làm hắn tim đập chân run, chắc chắn là cảnh sát biết gì rồi, nếu không chẳng tìm tới sau bao năm như thế.

Nhưng giờ không như xưa nữa, trước mắt Lưu Kế Tổ là đữa con trai mỗi ngày phụng phịu không muốn đi học, là người vợ xinh đẹp không cam lòng cuộc sống nhỏ ở quê chỉ tay sai bảo, mặc dù là cuộc sống bình đạm hèn nhát, nhưng hắn đã quen với cuộc sống không có gợn sóng này, nếu Vũ Tiểu Lỗi sa lưới, hắn không thể không nghĩ tới ảnh hưởng.

Mình không làm gì cả.

Mình không làm bất kỳ cái gì hết.

Lưu Kế Tổ liên tục dấm vô lăng lại đập đầu, dù cố sức phủ nhận cố an ủi bản thân nhưng trong lúc hoảng hốt bất giác như quay về mười tám năm trước, mấy người bạn khoác vai nhau, cuộc sống vô ưu vô lo ở thành phố nhỏ, những con ngõ sâu, dòng sông nhỏ, vườn hoa quả, khắp nơi để lại dấu chân của bọn họ.

Không đúng, không đúng, sao lại nghĩ những thứ đó.

Hắn ra sức vỗ đầu, dù cố quên thế nào, cái đêm mười tám năm trước vẫn là ác mộng ám ảnh hắn.

" Giết người! ..." Tiếng thét chói tai của cô gái đoàn kịch huyện, cái thằng lưu manh một giây trước tên đó còn ngông nghênh, vậy mà chớp mắt đã nằm trong vũng máu chảy dài, nữ nhân đó vừa la hét vừa bò vừa chạy, hắn vẫn nhớ nữ nhân đó chạy rơi giày cao gót, còn Vũ Tiểu Lỗi run bần bật.

Hắn nhìn thấy Vũ Tiểu Lỗi cầm dao đâm vào ngực tên lưu manh bố đời đó, lúc ấy hắn kích động tới máu sôi trào, như nhìn thấy Cổ Hoặc Tử chém chết lão đại vậy, sự đối nghịch ấy đem lại người xem khoái cảm.

Có điều đó không phải là bộ phim mà là sự thật đẫm máu, hắn thấy cả con phố hỗn loạn, hàng quán nháo nhào, người bán hoa quả, bán thịt dê, bán nước vừa chạy vừa hét giết người, mà Vũ Tiểu Lỗi càng sững sờ nhìn Trần Kiến Đình co giật trong vũng máu.

“ Chạy mau Tiểu Vũ.”

Hắn bò dậy kéo Vũ Tiểu Lỗi đi, Vũ Tiểu Lỗi trơ như khúc gỗ mặc hắn kéo khỏi hiện trường.

Rầm! ... Lưu Kế Tổ dồn hết sức đấm mạnh lên vô lăng, đấm tới hai tay tê rền đau đớn, hắn luôn muốn quên cái đoạn này đi, nhưng bao nhiêu năm vẫn rõ ràng như thế.

Giờ phải làm sao? Làm sao bây giờ.

….. …..

Người đi rồi, cứ thế mà đi, không hỏi ra được thứ gì thực chất.

Dư Tội và Viên Lượng đứng trên lầu nhìn Lưu Kế Tổ hồn xiêu phách lạc rời đi, lúc này trong lòng Viên Lượng nghi vấn trùng trùng, vốn trên hồ sơ tất cả rõ ràng không có gì để bới móc, vậy mà qua một loạt câu hỏi của Dư Tội, hồ sơ biến thành sơ hở khắp nơi.

“ Đồn trưởng Dư, liệu có phải là tên đó không?” Viên Lượng không coi trọng tên béo đó, nhìn thế nào cũng không giống người làm được việc lớn, nhưng lại không cách nào phủ nhận những vấn đề mà Dư Tội khơi ra:

“ Nếu hắn không biết gì thì bức ảnh photoshop đó chẳng có ý nghĩa gì, nếu hắn có điều che dấu chúng ta, sẽ thấy hiệu quả thôi.” Dư Tội trầm tư, vì y nhìn thấy quá nhiều cố kỵ trong lòng người này, liệu đây có thể là cọng cỏ đè chết hắn chưa, khó nói, tâm lý con người rất phức tạp:” Có những thứ chúng ta không cách nào hỏi ra được đâu, phải đợi hắn tự nói ra thôi.”

…… ……

“ Ài, đúng là tạo nghiệt mà ...”

Uông Thận Tu rời khỏi quán lẩu Xuyên Vị Lâu, xe đi tới nhà khách huyện, Lý Dật Phong ra đón khách, nhưng từ lúc đón được Uông soái ca cứ lẩm bẩm câu đó. Hai người tới điểm giám thị, Uông Thận Tu nhìn về phía quán lẩu, mặt mang đầy áy náy.

Lại là một câu tạo nghiệt nữa rồi, Lý Dật Phong hỏi:” Uông ca, chỉ tạo nghiệt thôi à, còn làm gì nữa không?”

Uông Thận Tư nhìn cái mặt kết hợp của gian trá hạ lưu và vô sỉ, dứt khoát lắc đầu:” Không có gì hết, cậu đừng có mà nói bừa, tôi tuy không thanh bạch, nhưng chưa bao giờ làm chuyện phá hoại sự thanh bạch của người khác.”

“ Nhưng mà chắc có làm gì đó chứ, ví dụ như ôm một cái, cảm thụ độ đàn hồi trước ngực chị Uyển, hôn một cái cảm thụ sự ướt át của chị Uyển, rồi sờ mông một cái, cảm giác đó chắc chắn vô cùng mỹ diệu, tưởng tưởng từ cái miệng nhỏ của chị ấy phát ra tiếng rên rỉ ... Á à, chắc chắn anh làm rồi mới có vẻ mặt như thế.” Lý Dật Phong mặt dâm tiện truy hỏi:” Vẻ mặt khổ sở này có phải là do chỉ có thể sờ lại không thể chiếm hữu mà ra hay không?”

Ái dà, Uông Thận Tu chỉ muốn vung tay tát một phát, cái thằng này so với Dư Tội năm xưa còn khốn nạn hơn vài phần.

Lý Dật Phong thấy Uông soái ca nổi giận muốn phất tay bỏ đi, rối rít nịnh: “ Xin lỗi, xin lỗi Uông ca, đùa thôi mà, tôi biết tầm mắt anh cao, người thường khó lọt vào mắt, chị Uyển có con rồi tất nhiên chưa đáng được anh sủng hạnh ... Chúng ta làm việc chính, đồn trưởng của chúng tôi sắp đến rồi.”

Gốc rễ vấn đề là ở đó, Uông Thận Tu tỉnh ra, Dư Tội làm sao bồi dưỡng ra được loại người gì tử tế.

“ Đổn trưởng là thần tượng của tôi ... Có điều hôm nay lại thêm một người nữa.” Lý Dật Phong cười hì hì kéo Uông soái ca ngồi xuống:

- Chính là anh ... Tôi ở ngoài bấm giờ rồi, 5 phút bắt chuyện, 10 phút ngồi cung nhau, chưa đầy 15 phút đã thân mật như tri kỷ, vốn tôi nghĩ lần đầu gặp mặt mà vào được nhà người ta là không thể ... Oa, vậy mà anh làm được.

Lại nhắc tới chuyện đó, Uông Thận Tu muốn nói một câu tạo nghiệt, nhưng mà nuốt lại kịp, hối hận vô cùng:” Dật Phong, chúng ta hại người ta rồi đó.”

Đúng thế, một gia đình bình thường làm sao mà chịu nổi chuyện này, Uông Thận Tu làm rồi mới thấy chỗ nào cũng không ổn, hắn liền kể một câu chuyện, có vị tài chủ mỗi ngày nghe thấy người làm công vừa làm việc vừa ca hát, người ta vui vẻ còn hắn buồn bực, vì thế hắn lén lút đặt ở chỗ người đó làm việc một đĩnh bạc, vì thế thành công cướp đi tiếng ca, nụ cười và niềm vui của người làm thuê.

Một đĩnh bạc, một chút lòng tham hoặc chút ý nghĩ xấu đều có thể cướp đi sự thản nhiên trong lòng, Uông Thận Tư rất lo lần này mình gây hậu quả không tốt.

“ Uông ca, anh đúng là lo bò trắng răng.” Lý Dật Phong không hiểu được câu chuyện thâm thúy ấy, nhưng thấy Uông Thận Tu suy nghĩ quá nhiều: “ Đây là thời đại nào chứ, nam không cần tiết tháo là cao thường, nữ không cần trinh tiết là thời thượng. Còn nói cái gì mà nụ cười với hoan lạc, quá cổ lỗ.”

Con mẹ nó, Uông Thận Tu lại muốn đánh người rồi, tố chất cảnh sát cơ sở đúng là đáng lo mà, chẳng trách thứ lưu manh bất học vô thuật như Dư Tội lại như cá gặp nước trong cái nghề này.

Bình Luận (0)
Comment