Một chiếc xe hàng nhỏ đỗ trước Xuyên Vị Lâu, Lưu Kế Tổ đã về, đĩnh bạc đã được ném ra, không biết có kết quả gì.
Cửa xe mở ra, đứa bé phồng má không chịu xuống, cổng trường không mua xâu kẹo hồ lô, trên đường không mua Ultraman, nó đang giận cha. Mà Lưu Kế Tổ hôm nay nhiều chuyện phiền lòng, đâu rảnh để ý tâm tình con trai, vỗ mông con một cái, đứa con đi mách mẹ.
“ Đi đi, làm bài tập đi, mai mẹ mua cho con ... Đừng khóc, lát nữa ăn cơm mẹ gọi.” Uyển Hương San rõ ràng cũng chẳng tâm trạng nào chiếu cố tới tâm tình con trai, chạy ra kéo chồng đang rỡ hàng xuống, cọ ngực vào cánh tay hắn làm nũng:” Kế Tổ, em nói với anh chuyện này.”
“ Đợi anh lấy rau xuống đã.” Lưu Kế Tổ không nhận ra sự khác thường của vợ:
Uyển Hương San gọi đầu bếp ra làm, kéo tay chồng lên lầu, lúc này Lưu Kế Tổ mới phát hiện vợ mình ăn mặc rất bắt mắt, áo trễ cổ thấp thoáng khe ngực, còn vẽ mày vẽ mắt, trông trẻ hơn cả phục vụ viên trong quán, khẩn trương hỏi: “ San San, em làm sao thế?”
Ông chồng này thật thà, không chịu nổi cô khiêu khích, Uyển Hương San cười khúc khích, thường ngày quát tháo, lên giường mà phiền cũng đá xuống, hôm nay ôn nhu vô cùng: “ Lại đây, không phải chuyện đó, mà là chuyện khác.”
“ Chuyện gì, anh có chuyện gì được ... Không phải lại muốn ly hôn chứ?” Lưu Kế Tổ cảnh giác, vợ hắn có tiền án rồi, không khỏi hoài nghi:
“ Anh không thấy phiền à, nhất định muốn em tức giận sao?” Uyển Hương San cụt cả hứng, cô giận thật rồi, buông tay ra, chỉ lên lầu quát:” Lên.”
Lưu Kế Tổ thở phào, ngoan ngoãn lên lầu, vợ hắn thế này mới là bình thường.
Uyển Hương San đưa con trai vào gian phòng nhỏ làm bài tập, sau đó lén lút đóng cửa lại, hứng phấn hôn chụt lên má chống một cái, ghé tai thì thầm: “ Đợi đấy, cho anh xem một thứ hay.”
Cô vợ vui vẻ kéo rèm cửa sổ, Lưu Kế Tố lâu lắm rồi không được đụng chạm tới, vội vàng cởi áo, khi Uyển Hương San cúi xuống gầm giường lấy quà cám ơn mà soái ca kia đưa cho thì chồng đã cởi tới quần: “ Anh cởi quần áo làm gì?”
“ Em đã lả lơi như thế còn làm gì nữa?”
“ Ài ... Đồ ngốc, lại đây, lại đây, xem cái gì này.” Tâm tình Uyển Hương San rất tốt, vẫy tay, đợi Lưu Kế Tổ kéo quần lên, cô thình lình mở nắp va ly, làm hắn giật mình buông tay, quần rơi xuống đất, ăn hại như thế khiến cô cười rũ rượi:
“ Đâu ra nhiều tiền như thế?” Lưu Kế Tổ mãi lâu sau mới nói được một câu, thấy vợ vẫn cười không thôi, vội vàng kéo quần lên:” Hương San, em nói cho anh biết đi, tiền ở đâu ra thế?”
Trước giờ Lưu Kế Tổ luôn sợ cô vợ vừa trẻ vừa xinh đẹp này, bên ngoài lời ra tiếng vào rất nhiều, thời buổi này hắn cũng rõ, cô vợ xinh đẹp như thế ra ngoài kia bị người ta nhòm ngó là bình thường, nhưng không đáng nhiều tiền như thế, dù sao cũng làm mẹ rồi.
“ Vậy thì anh phải nói thật cho em.” Uyển Hương San ngừng cười:
“ Anh đã bao giờ nói dối em chưa?” Lưu Kế Tổ hết sức khẩn trương: “ Không, phải em tìm được người có tiền ... muốn ly hồn chứ? Em có thể không quan tâm tới anh, nhưng em nên nghĩ cho con chứ? Con lớn thế này, cha mẹ em cũng do anh chăm lo, em còn gì mà không hài lòng?”
“ Cút cút cút ...”
Uyển Hương San bĩu môi, cắt ngang lời chồng, tức rồi, co chân đá một cái, ông chồng im re không dám lên tiếng, vợ hắn mà nổi giận là đập phá đồ đạc, toàn tiền cả, xót lắm.
Có điều hôm nay không đập phá, chỉ đá một cái, Uyển Hương Sơn lại còn thích thú nhìn ông chồng xấu xí, nhìn tới mức Lưu Kế Tổ sởn gai ốc:” Hương San, em làm sao thế, rốt cuộc là tiền của ai?”
“ Ài, ông chồng ngốc của tôi, đó là tiền của anh đấy, anh đúng là ngốc.”
“ Hả, em… em bán quán rồi à, đó là tâm huyết cả đời của chúng ta mà.” Lưu Kế Tổ đau đớn khôn kể, vợ hắn mấy lần đề nghị bán quán ăn đổi sang kinh doanh thời trang:
“ Tức chết đi được, lại đây nói cho mà nghe.” Uyển Hương San không ngờ hình tượng trong lòng chồng tệ như thế, xách tai chồng kéo tới gần, nói nhỏ: “ Đây đúng là tiền của anh, do một người bạn trước kia tặng, về phần là ai, người ta không cho nói với anh …”
Không nói Lưu Kế Tổ càng sợ, hoài nghi nhìn vợ, ánh mắt rõ ràng đang đánh giá xem vợ có đáng số tiền này không, làm Uyển Hương San tức khí tát cho một phát, đem chuyện buổi chiều nói ra.
Vừa nói ra một cái, ông chồng càng choáng, lái xe Audi, mấy chục vạn, tay đeo Rolex còn đắt hơn xe, chàng trai đó nhất định được giáo dục cao cấp, lại còn muốn đón cả nhà ra nước ngoài, để con hắn được dạy dỗ tốt hơn.
Muôn vạn lời nói tụ lại thành một câu hạnh phúc của Uyển Hương San:” Kế Tổ, chúng ta sắp thành người nước ngoài, sắp thành người có tiền rồi.”
Càng nói càng mơ hồ, Lưu Kế Tổ cắt ngang lời vợ:” Không đúng, bạn của anh thì em quen hết, đám đó tới đây không ăn chực thì cũng là vay tiền, ngay cả anh chị em tới cũng chỉ vì tiền, làm gì có ai tới tặng tiền.”
“ Anh nghĩ kỹ xem, trong mệnh của anh có quý nhân đấy.” Uyển Hương San không để ý tới thái độ của chồng, cố tình làm ra vẻ thần bí, nhắc:
“ Không thể nào, em chê thân thích nhà anh nghèo, qua lại gì đâu mà nói quý nhân.”
“ Rồi, em nói với anh ...” Uyển Hương San hưng phấn ôm cổ chồng thì thầm:
Một câu nói còn có uy lực hơn cả valy tiền, làm Lưu Kế Tổ lảo đảo, thiếu chút nữa chui xuống gầm giường tốn, kỳ thực chui một nửa rồi lại chui ra: “ Không thể nào, Vũ Tiểu Lỗi không thể quay về, cậu ta là kẻ giết người.”
“ Chính thế nên người ta mới nhờ người đưa tiền tới.” Uyển Hương San hạnh phúc tới không hề ý thức được nguy hiểm.
Nhưng Lưu Kế Tổ thì có, trực giác của hắn mách bảo có chỗ nào đó không ổn: “ Không đúng, không đúng, hắn bằng vào cái gì cho tiền anh, cho dù hắn ở nước ngoài cũng làm sao có thể để người khác biết hắn ở đâu.”
“ Đúng rồi, người ta đâu có nói là ở đâu, chỉ tới cám ơn anh.”
“ Cám ơn cái gì? Anh không làm gì hết.” Lưu Kế Tổ muốn hét lên, hắn gần như rơi vào hoảng loạn, ác mông năm xưa trở về rõ hơn bao giờ hết:
Uyển Hương San thấy chồng mình đúng là chết nhát, có chút tiền cũng sợ: “ Không thể nào, hai người là bạn thân mà.”
“ Đúng là bạn thân, nhưng mà khi đó còn nhỏ biết gì?”
“ Chính vì thế mới quý, năm xưa anh giúp anh ấy một tay, anh ấy nói cảm ơn bất tận.”
“ Anh giúp cái gì, chỉ cho cậu ấy mấy chục đồng thôi, sao có thể nhận của người ta mấy chục vạn?” Lưu Kế Tổ mồ hôi đầm đìa, nắm lấy hai vai vợ đang hưng phấn quá độ: “ Hương San, em nghe anh nói này, chuyện này thực sự không thể nói ra, năm xưa chúng ta mở quán ăn, mẹ hắn đã cho anh vay 3 vạn, nếu không có mẹ hắn giúp, bây giờ anh vẫn còn làm công cho người ta ... Không được, tiền này phải trả về.”
“ Không được, đây là tiền của em, anh ấy tặng cho em.” Uyển Hương San vừa nghe nói tới trả tiền là trở mặt đẩy mạnh Lưu Kế Tổ ra:
Lưu Kế Tổ nhìn từng cọc tiền mới cứng xếp chặt trong valy, chẳng thấy tí vui mừng nào, chỉ thấy chóng mặt, hết lòng khuyên can:” Hương San, số tiền này không nhận được, cảnh sát đang tra tung tích Vũ Tiểu Lỗi, chẳng may dính dáng vào là họa to đấy.”
“ Nói bậy, mười mấy năm rồi mà còn tra à?” Uyển Hương San không tin:
“ Thật đấy, chiều nay anh còn bị triệu tập tới đội hình cảnh.” Vừa nói tới đó, Lưu Kế Tổ như sực nhớ ra cái gì, toàn thân tức thì như bị chấy bò lên, lao ra kéo rèm cửa, tức thì ngây đơ người, từ từ ngồi xuống tựa hồ bị rút mất xương sống:
Ngoài kia là chiếc xe nháng đèn xanh đỏ … xe cảnh sát.