Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 476 - Q4 - Chương 146: Về Tình Có Thể Cảm Thông. (1)

Q4 - Chương 146: Về tình có thể cảm thông. (1) Q4 - Chương 146: Về tình có thể cảm thông. (1)

Uyển Hương San quay đầu nhìn cũng sững sờ, ngoài cửa hai màu xanh đỏ loang loáng cả một góc phố, cô cuống cuồng thu tiền lại, không biết dấu vào đâu:” Có lẽ không phải bắt anh đâu, chồng à, anh đừng như thế, tỉnh lại đi.”

“ Không phải cũng không thể, nếu không đâu ra nhiều tiền như thế, người cho em tiền là cảnh sát đấy ... Vợ ơi, em hại chết chồng rồi.” Lưu Kế Tổ nói như người mất hồn, trong tích tắc, đầu óc hắn vô cùng sáng suốt:

“ Không , không thể nào, sao lại như thế ... “ Uyển Hương San vừa quay người một cái, tức thì chết lặng, môi run bần bật: “ Chồng ơi, làm sao đây?”

Chớp mắt bí mật che dấu 18 năm không che dấu được nữa, Lưu Kế Tổ thấy nhẹ bẫng người, cảm tưởng được giải thoát, hiền hòa vuốt ve mái tóc dài của vợ, không oán trách gì, cô vợ xinh đẹp như thế theo hắn bao năm mà chẳng hưởng phúc được một ngày là hắn có lỗi.

Rầm rập tiếng bước chân truyền tới, thời gian chờ đợi không lâu, cửa bị đá ra, cảnh sát bao vây khắp nơi, biết vấn đề ở đâu, nhưng đã muộn rồi, Lưu Kế Tổ ôm vợ khóc thút thít, căm hận nói: “ Các người giỏi lắm, tính kế với vợ tôi.”

“ Đừng đổ lỗi cho người khác, nếu anh không che dấu hại khổ bao người thì đã không có ngày hôm nay rồi, mời.” Một hình cảnh cao gầy đen xì đưa tay, chính là Viên Lượng:

“ Kế Tổ.” Uyển Hương San nhào tới ôm lấy chồng:

“ Vợ à, anh phải vào vài năm, nếu em không đợi được thì để con cho mẹ anh, tìm ai cũng được, nhưng đừng kém cỏi như anh.” Lưu Kế Tổ thản nhiên gỡ tay vợ ra, khoác áo lên người, theo cảnh sát xuống lầu:

Sau lưng vợ và con gào khóc, Lưu Kế Tổ không nói một lời đi lên xe, nhưng nhu tình trong ánh mắt, làm người ta cảm động.

Mười tám năm trước.

Con dao đâm vào ngực trái Trần Kiến Đình, trúng ngay động mạch chủ gần tim nhất, tốc độ xuất huyết nhanh hơn tư duy biến mất, Trần Kiến Đình cúi đầu nhìn máu tuôn ồng ộc từ ngực, hắn biết không sống được nữa rồi, hối hận khôn xiết, chỉ vì một phút ngông nghênh mà đổi lấy kết cục không đáng này.

Chỉ vài giây, hắn co giật, người cong như con tôm, như đang giành giật linh hồn khỏi tay thần chết, rồi chỗ hắn nằm nhanh chóng thành vũng máu lớn, hắn nằm im, mắt mở lớn đầy bất cam.

Vũ Tiểu Lỗi choáng váng, sau tích tắc phẫn nộ và khoái cảm là cái chết gây chấn động, tư duy hắn lúc đó đình trệ, đầu óc trống rỗng, chết đứng tại chỗ, nhìn vũng máu đang lien tục lan rộng, toàn thân hắn run rẩy, con dao rơi cạch xuống đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng la hét như xa xăm vô cùng truyền lại, hắn sợ hãi tột độ, muốn làm gì đó nhưng mọi nỗ lực đều uổng công, hắn không sao sai khiến được cơ thể nữa.

“ Chạy mau Tiểu Lỗi.” Có người kéo hắn đi, chính là Lưu Kế Tổ vừa bò dậy:

Hắn cứ thế đờ đẫn để mặc Lưu Kế Tổ kéo đi, chui vào một cái ngõ nhỏ, leo qua bức tường cao bằng cả người, lại chui vào sân sau của công ty bách hóa, chui qua hàng rào cách ly, ra ngoài đê, hai người bạn cứ như vậy chạy, chạy xuống bãi sông, vượt qua con sông nhỏ, chẳng phân biệt phương hướng, chạy tới vườn quả trên Bích Phong Sơn.

Nơi đó cây ăn quả rậm rạp là lá chắn thiên nhiên, là chỗ bọn họ trốn học đi chơi, hai người chui vào bụi cỏ cao, thở hồng hộc, chỉ thấy cổ họng bỏng rát, rượu uống vào bụng đã thành mồ hôi, toàn thân ướt đẫm.

“ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình giết người rồi, Kế Tổ, Kế Tổ, làm sao đây ...” Vũ Tiểu Lỗi như bị ma nhập lẩm bẩm hồi lâu đứng dậy:” Mình phải về nhà, cha mình xử giải quyết được.”

“ Đừng .... Đừng về, giết người đền mạng, cậu sẽ bị xử bắn.” Lưu Kế Tổ cuống lên kéo hắn xuống:

Lúc này tiếng còi cảnh sát phá vỡ trời đêm, Vũ Tiểu Lỗi vừa hội tụ được chút tinh thần bị phá nát, nắm chặt tay Lưu Kế Tổ:” Mình phải làm sao đây? Mình đã giết người, cảnh sát sẽ giết mình, mình phải làm sao đây, mình không về được nữa, phải làm sao đây?”

Run rẩy, khóc lóc, hắn nhớ tới cảnh tượng xử bắn ở bãi sông vào mùng năm, đó là hình ảnh duy nhất trong đầu hắn lúc này, khóc rống lên, chui vào lòng Lưu Kế Tổ, sợ người bạn cuối cùng biến mất.

“ Chạy đi, chạy xa vào, coi như là cậu đi tung hoành tứ hải, chạy tới chỗ cảnh sát không tìm được.” Lưu Kế Tổ tương đối bình tĩnh hơn:

“ Mình, mình chạy thế nào?” Vũ Tiểu Lỗi hồn xiêu phách lạc:

“ Cậu đợi một chút ... Cứ ở đây chớ đi đâu, mình đi chuẩn bị cho cậu ít lương khô với tiền, cứ ở đây đợi nhé ...” Lưu Kế Tổ an ủi người bạn, hắn nhớ cảnh tượng trong phim Hong Kong đều làm như thế, kiếm ít tiền đưa tiễn huynh đệ lên đường, đợi một ngày quay về báo thù rửa hận:

An ủi Vũ Tiểu Lỗi xong, Lưu Kế Tổ lần mò trong bóng tối leo xuống ngọn núi thấp, lén lút tới nhà Vũ Tiểu Lỗi nhưng trước cửa là hàng xe cảnh sát làm hắn sợ hãi chui vào ngõ trốn. Không còn cách nào khác Lưu Kế Tổ về nhà mình, lấy tiền mình tích góp được, lại lục túi cha mẹ đã ngủ say, vào bếp mở chạn lấy hộp bánh sắp hết hạn, cho vào gói bọc lại cũng giống trong phim, rồi quay lại núi.

Lương khô, hai gói bánh.

Tiền, tổng cộng 85 đồng.

Hắn nhét hết vào tay Vũ Tiểu Lỗi, kinh hoàng kể lại cảnh mình thấy, dặn người bạn ngàn vạn lần chớ quay về, cảnh sát bắt cha mẹ cậu rồi, nói không chừng tra tới mình, mau đi đi, đi thật xa, nếu bị cảnh sát bắt được sẽ bị bắn chết.

“ Kế Tổ ... Cậu, cậu nhất định phải chăm sóc cha mẹ mình, cả bà nội mình, mình thương bà nội nhất ...” Vũ Tiểu Lỗi khóc không thành tiếng:

“ Biết rồi, đừng khóc, đây không phải là lúc khóc ... Mau đi đi, mình không muốn nhìn cậu chết.” Lưu Kế Tổ vừa nói vừa mếu máo đẩy bạn đi:

Hai người bạn ôm nhau khóc, một không muốn đi, một cứ đuổi, nước mắt ướt đẫm mặt, Vũ Tiểu Lỗi đi vài bước lại quay đầu nhìn huyện thành nhỏ nơi mình sinh ra lớn lên, biến mất trong bóng tối.

Từ hôm đó đi liền 18 năm.

Cho tới tận khi trời sáng đội hình cảnh mới tìm thấy Lưu Kế Tổ run rẩy dưới gầm cầu, bị đưa tới đội, nói năng lẫn lộn, toàn thân run lẩy bẩy, đối diện hình cảnh vỗ bàn, sợ tới mấy lần đái ra quần, bộ dạng đó không ai nghi ngờ hắn cả.

Một năm sau, nguyện vọng đi lính của Lưu Kế Tổ vì chuyện này mà không được thông qua, hắn rời huyện Cổ Trại tới Đại Nguyên học nấu ăn, tốt nghiệp xong thành đầu bếp làm công ở tỉnh thành.

Sáu năm sau hắn kết hôn với một phục vụ viên ở quán ăn, hai vợ chồng làm công ở tỉnh thành miễn cưỡng đủ sống, vì thế tính kế về quê mở quán ăn.

Lại thêm hai năm nữa, nguyện vọng cũng được thực hiện, nhưng tiền tích góp không đủ mở cái quán tử tế ở huyện thành. Khi đó mỗi khi tết nhất hắn lại tới thăm cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi, thế nên Lý Huệ Lan và Vũ Hướng Tiền biết chuyện tìm tới nhà, cho hắn vay tiền mở quán.

3 vạn, lúc đó là khoản tiền rất lớn, hai vợ chồng bằng vào số tiền đó mở quán lẩu, trải qua nhiều chìm nổi, tới hôm nay, trong thời gian đó bị cảnh sát triệu tập nhiều lần, nhưng không ai nghi ngờ kẻ mà đến vợ cũng sợ.

Đó là toàn bộ lời khai của Lưu Kế Tổ, suốt cả đêm hỏi mấy lần, mỗi chi tiết hắn đều nhớ rõ, hắn biết không dấu được, vì cái valy đó gắn máy ghi âm, hắn nói ra chỉ thấy nhẹ nhõm, tảng đá đó đè lên người quá lâu, cuối cùng cũng đặt xuống được rồi, có thể ưỡn ngực hít một hơi thật sâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment