Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 477 - Q4 - Chương 147: Về Tình Có Thể Cảm Thông. (2)

Q4 - Chương 147: Về tình có thể cảm thông. (2) Q4 - Chương 147: Về tình có thể cảm thông. (2)

Màn hình là Lưu Kế Tổ ở phòng thẩm vấn, mặt cương quyết, mày rậm mắt to, đúng chất hán tử tây bắc, nếu không phải béo tròn trùng trục thì chắc chắn tướng mạo đường đường, thế nên năm xưa mới lừa được cô vợ xinh xắn như vậy.

Dư Tội hai chân gác lên bàn, như lão tăng nhập định nhìn nghi phạm bao che mười mấy năm, như bị hắn kéo về cái đêm thay đổi vận mệnh rất nhiều người.

Mạnh Khánh Siêu và Trương Tố Văn không ngừng bị cảnh sát quấy rầy nên bị hủy cả đời, cho dù Lưu Kế Tổ nhìn có vẻ phong quan cũng bị áp lực tâm lý dày vò biến chàng trai to gan hào hùng năm xưa thành người nhút nhát cái gì cũng sợ.

Cho dù người này không đáng thương hại, vậy người khác, đôi vợ chồng già nghỉ hưu rồi vẫn vất vả tránh tiền, người cha qua đời của người bị hại, bà nội khi cưỡi hạc về trời cũng không thấy cháu về.

Một tích tắc không kiểm soát được mà bao nhiêu người vì hắn phải trả giá.

Dù thế nào, Dư Tội cũng hơi hối hận vì dính vào vụ án này.

Có tiếng gõ cửa, Viên Lượng đi vào, phòng đầy khói thuốc, vội mở cửa sổ ra, nhìn Dư Tội mắt đỏ ngầu, mặt tiều tụy là biết đã cả đêm không ngủ.

Lại thêm một người nữa đi vào, nam tử mặt vuông trán cao, người dong dỏng cao hơi gầy, da trắng trẻo, rất trẻ, Dư Tội vẫn còn đang trong tư tuy vụ án, quen mắt mà không nhận ra, Viên Lượng nhắc:” Cục trưởng Cố tới thăm chúng ta.”

“ A ..” Là vị cục trưởng 31 tuổi, Dư Tội vội vàng thu chân lại đứng dậy kính lễ:

Cục trưởng Cố bắt tay cười thân thiết: “ Tốt, làm tốt lắm, tôi cũng ở Đại Nguyên xuống cùng đợt với cậu, cao thủ săn trộm lừng danh, lại còn là người trẻ nhất phát biểu trên diễn đàn hình sự tỉnh, quả nhiên danh bất hư truyền, manh mối chìm sâu như vậy mà được cậu moi ra.”

“ May mắn thôi ạ, hơn nữa giá trị chưa đủ lớn.” Dư Tội khiêm tốn, một lần bị đá xuống quê, làm y không dám tùy tiện xem thường lãnh đạo nữa:

Đúng là chưa đủ, mới chứng minh được Lưu Kế Tổ giúp đỡ Vũ Tiểu Lỗi bỏ trốn, không chứng thực được hắn bao che cho nghi phạm, hơn nữa nghi phạm chưa rõ tung tích, cục trưởng Cố không quá để ý: “ Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, tới lúc hắn sa lưới thôi ... Tôi thấy ngày đó không lâu nữa đâu, thế nào đồn trưởng Dư, vụ án này giao cho cậu, toàn cục sẽ phối hợp, cho dù cần phối hợp vượt tỉnh, cục sẽ ra mặt cho liên hệ cậu, chỉ cần cậu bắt được hắn về, tôi đích thân thỉnh công cho cậu.”

Vốn cái miếu huyện nhỏ tẹo này chẳng ai mong có chân phật, cùng lắm xuất hiện thằng hề như Lý Dật Phong, dè đâu thoáng cái tìm ra một người liên quan trọng đại, tức thì cả ban bệ lãnh đạo huyện dấy lên hi vọng phá được vụ án này.

Nhìn ánh mắt kỳ vọng của lãnh đạo, cùng với vẻ hưng phấn quá độ ấy, Dư Tội đâm khó xử: “ Cục trưởng Cố, vụ án đã qua bao năm như thế, tôi không dám đảm bảo.”

“ Khiêm tốn, khiêm tốn quá rồi ... Tôi đã trao đổi với chỉ đạo viên Vương Tấn, ông ấy cực lực tiến cử cùng khen ngợi cậu, vụ án này đã áp quá lâu, cậu không cần suy xét tới nhân tố khác, phá án là được, có chuyện gì tôi gánh. “ Cục trưởng Cố vỗ vai khích lệ:

“ Vâng, tôi sẽ tận lực.” Dư Tội cười thầm trong lòng, nếu ở Đại Nguyên không có lãnh đạo nào dám mạnh miệng như vậy, cảm giác ở quê cũng có chỗ tốt, lãnh đạo to gan, dám làm bậy:

“ Tôi biết vụ án này rất khó, chính vì khó nên càng thấy được chỗ hơn người của cậu.” Cục trưởng Cố còn trẻ, phong cách hết sức bá đạo:” Tôi nhấn mạnh, không phải là tận lực, mà là phải được, bất kể thế nào cũng phải bắt hắn đưa ra chịu tội trước công lý.”

Lãnh đạo quyết tâm như vậy, Dư Tội đành nhận nhiệm vụ chứ sao, tiễn cục trưởng xuống lầu, vị cục trưởng trẻ này có vẻ đánh giá cao Dư Tội lắm, không tiếc lời biểu dương, làm Dư Tội đau dạ dày, cả đời bao giờ được khen nhiều như vậy, không quen tí nào, có lẽ bị chửi thấy dễ chịu hơn.

Lý Dật Phong lúc này đã đứng ở bên xe đợi lãnh đạo, cướp cả việc mở cửa của lái xe, cục trưởng Cố vừa lên xe hắn kính lễ, dõng dạc nói:” Cục trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định khắc phục khó khăn, không ngại hi sinh, bắt hung thủ về quy án.”

Cục trưởng Cố cười vang chỉ Lý Dật Phong:” Cán bộ dự bị của cục công an huyện ta phải như thế, vất vả rồi Dật Phong.”

“ Không vất vả ạ, vì cấp trên tháo gỡ khó khăn, vì lãnh đạo chia sẻ lo âu là trách nhiệm của chúng tôi.” Nịnh bợ lãnh đạo tới mức độ trơ tráo trắng trợn, cục trưởng Cố cười lớn, xe đi xa, Lý Dật Phong lật đật chạy đuổi theo Dư Tội gọi lớn:” Đồn trưởng, đồn trưởng, tiếp theo chúng ta làm sao?”

“ Hả, không phải cậu vì cấp trên tháo gỡ khó khăn, vì lãnh đạo chia sẻ lo âu, sao hỏi tôi?” Dư Tội mỉa mai:” Chậc chậc, thái độ này của anh thế là không đúng, mục đích của công tác là làm cho lãnh đạo xem, lãnh đạo mà không thấy thì tốn công làm quái gì? Đúng không …. đồn trưởng, đồn trưởng , anh đừng đi ... Cục trưởng Cố nói em sắp vào danh sách cán bộ dự bị rồi, với tuổi đảng, tuổi nghề của em, là cán bộ trẻ triển vọng ... Đừng đi ...”

Viên Lượng đứng tại chỗ nhìn cái đôi như tấu hài này cười không thôi, yên tâm rồi, có cái thằng này một ngày hai tư tiếng đeo bám thúc giục Dư Tội, vụ án sẽ tiếp tục thôi.

Không lâu sau Dư Tội trong lầu đi ra, Lý Dật Phong xách valy mang đạo cụ theo sau.

…… …..

Thức dậy, tắm rửa, gấp chăn đệm chỉnh tề, Uông Thận Tu thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt cả đêm ngủ không ngon.

Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, nhưng hắn không thoải mái tí nào, lúc nào cũng nhớ tới dáng vẻ của Uyển Hương San, càng nghĩ càng bất an.

Rửa mặt đến lần thứ ba thì hắn nghe thấy tiếng còi, thu dọn đồ tùy thân xuống lầu, Dư Tội đã đợi bên quầy, tính tiền vào xe, nhận lại đạo cụ nguyên vẹn.

Valy qua xử lý đặc biệt, vách ngăn có thiết bị nghe trộm, song chắc chắn lấy ra rồi, Uông Thận Tu không phản ứng gì, vẻ mặt sa sút.

Dư Tội quan tâm hỏi:” Sao thế Hán Gian, sao lại dùng ánh mắt u uất như thế nhìn tôi?”

“ Chỉ dụ dỗ mà không được lên giường nên ấm ức.” Lý Dật Phong trả lời thay:

Không đợi cho Uông Thận Tu nổi giận, Dư Tội đã bực mình đuổi hắn xuống xe, thấy đồn trưởng nổi nóng, vội vàng chạy đi.

Người vừa đi một cái, Uông Thận Tu không không cố kỵ nữa:” Dư Nhi, vì sao cậu không làm một cảnh sát đàng hoàng, cậu có ngày hôm nay không phải dễ, tất cả người đi Quảng Châu đều không dễ dáng, đâu phải cuối cùng làm việc thế này. Cậu xem, Vũ Tiểu Lỗi giết người, tội không thể tha, Lưu Kế Tổ bao che, nên xử phạt, nhưng vợ con người ta vô tội, chuyện này cậu ra tay từ người nhà người ta là bất nhân. Tôi làm rồi mới biết hậu quả, con mẹ nó sớm biết thế tôi không nghe cậu.”

“ Anh đứng ngoài nói thì dễ rồi, anh cho rằng cảnh sát xưa nay dùng cái gì đột phát phòng tuyến tâm lý tội phạm, dựa vào phong độ lay động lòng người, hay đẹp trai mê hoặc người ta? Đấu tranh ở tầng cấp này khó tránh được ảnh hưởng tới người không liên quan.” Dư Tội lắc đầu:” Đau dài không bằng đau ngắn.”

“ Cậu bào chữa như thế chỉ chứng tỏ cậu là đứa hèn hạ. “ Uông Thận Tu đem oán hận trút lên Dư Tội:

“ Anh sai rồi, nếu bọn họ vô tội, chuyện này chỉ thành trò hề, sở dĩ thành bi kịch, vì hắn chôn xuống mầm tai họa ... Tôi chỉ đặt tiền ở trước mặt hắn, anh thấy chuyện này đi quá giới hạn sao?” Chỉ cần không làm người tốt bị oan, Dư Tội chẳng ngại đóng vai kẻ xấu, kỳ thực đại đa số cảnh sát đều thế, không phải tâm tư u ám, mà là điều cần thiết:

Bình Luận (0)
Comment