Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 478 - Q4 - Chương 148: Câu Đố Nhiều Năm. (1)

Q4 - Chương 148: Câu đố nhiều năm. (1) Q4 - Chương 148: Câu đố nhiều năm. (1)

Hiển nhiên lý lẽ của Dư Tội không thuyết phục được Uông Thận Tu, chỉ là bọn họ bây giờ không còn ở tuổi hiếu thắng chuyện gì cũng phải phân thắng bại, phải làm cho ra nhẽ nữa. Uông Thận Tu biết mỗi người có cách nhìn nhận vấn đề riêng, tiếp tục e chỉ ồn thương tình cảm anh em chứ không ích gì, vặn chìa khóa định đi: “ Thôi bỏ đi, không tranh luận với cậu nữa.”

“ Tôi cũng không tranh cãi với anh, nghi phạm đáng thương nhiều lắm, anh chưa gặp được mấy người đâu, cám ơn người anh em.” Dư Tội mở cửa xe đi xuống, mới hơn một năm Uông Thận Tu từ một học viên nghèo thành ông chủ sở hữu cửa hiệu kinh doanh hưng thịnh, vấn đề trong đó e còn phức tạp hơn vụ án: “ Anh phản cảm như thế, vì sao còn đồng ý làm từ đầu? Không phải vì không làm cảnh sát nên vương vấn trong lòng, muốn thử một chút chứ?”

“ Tôi nói tôi muốn giúp cậu, nói không chừng khi nào đó cần đến mấy trò mất dạy của cậu, cậu tin không?”

“ Không tin, dù anh không giúp tôi, tới khi cần tìm tôi, anh cũng không khách khí đâu.”

Uông Thận Tu phất tay: “ Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

“ Đừng mong qua mặt tôi, Hán Gian, anh chưa đạt tới tầm gian thương đâu ... Tôi hoài nghi anh có vấn đề, cái mặt anh có đẹp trai tới mấy, cũng không thể đem đổi được cái cửa hiệu. Huống hồ nghe nói anh còn vờ không quen biết bạn học cũ, không qua lại với anh em, này, trong đội ngũ đi Quảng Châu chúng ta còn có trò gì nữa sao?”

“ Cút xéo.” Uông Thận Tu, đạp ga phóng đi:

Dư Tội hồ nghi nhìn chiếc xe phòng đi, phản ứng của Uông Thận Tu không bình thường tí nào, dù có phát đạt thay đổi cũng không tới mức làm thế, người làm ăn quen biết thêm vài cảnh sát là vốn liếng, như hắn nói, biết đâu có lúc dùng tới, vậy mà hắn lại cắt đứt.

“ Đồn trưởng, làm sao thế, Uông ca không vui à?” Lý Dật Phong sán tới:

“ Chứ con sao nữa, chỉ cho ve vãn, không cho lên giường, sao vui được.” Dư Tội chớp mắt che dấu đi nét mặt thật của mình:” Phải rồi, sau này dù lên thành phố cũng đừng tìm anh ấy.”

“ Sao thế, em còn đang muốn thỉnh giáo Uông ca vài chiêu.”

“ Chậc, nghe tôi đi, cậu chưa biết, xu hướng tình dục của anh ấy có vấn đề, vừa rồi ám thị tôi là thích cậu, để tôi lần sau lên thành phố mang cậu theo, nếu cậu đồng ý, anh ấy bao cậu ...” Dư Tội thuận miệng cũng khiếm được lý do khiến người ta buồn nôn rồi:

Lý Dật Phong nghe một cái toàn thân nổi mụn, giờ nghi lại thấy khả nghi, làm sao nam nhân chau chuốt như thế, đẹp trai như thế, thực sự là điệu tới chảy dớt mà mình không nhận ra, vì sự nghiệp hiến thân thì không có vấn đề, nhưng không thể thất thân với một nam nhân.

Dọa Lý Dật Phong sợ rồi, Dư Tội lái xe về đội hình cảnh, có chút thất thần, càng nghĩ càng loạn, chuyện cũ như thùy triều trào lên trong lòng, tuy không thể xác định, nhưng lòng cực kỳ lo lắng, một suy nghĩ bất ngờ nổi lên không cách nào xua đi được. Chẳng lẽ người thực sự được chọn trong cuộc lựa chọn tinh anh năm đó không phải mình, mà chính là … Uông Thận Tu?

Dư Tội không cho rằng mình lo lắng vớ vẩn, vô căn cứ, vì với lão già Hứa Bình Thu đó, tựa hồ chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nhưng chuyện y có thể làm bây giờ lại rất hạn chế.

Thời gian thực sự giống như tiền vậy, khi cần tới nó thì luôn thấy không đủ.

Từ khi mò ra được manh mối Lưu Kế Tổ, Dư Tội dẫn mấy cấp dưới chính thức tham gia vụ án, có điều đáng tiếc đúng là Lưu Kế Tổ chỉ giúp Vũ Tiểu Lỗi bỏ trốn, nhưng sau đó không liên hệ với nhau. Vì điểm này Dư Tội đoán, cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi cho Lưu Kế Tổ vay ba vạn, tuy không nói rõ, nhưng lòng ai cũng hiểu, vậy Vũ Tiểu Lỗ chắc chắn đã thành công liên hệ với gia đình vì Lưu Kế Tổ không kể lại chuyện này.

Mười mấy năm trước phương tiện thông tấn không thuận tiện như bây giờ, thư tín loại bỏ, vì đội hình cảnh liên tục giám thị nơi cư trú của họ tới vài năm. Điện thoại khi đó cũng khá hó, huyện Cổ Trại thông điện thoại chưa tới mười tám năm, cho dù về sau có cũng không thông qua phương thức này liên hệ, rất dễ tra ra số bất thường gọi tới nhà.

Vậy khả năng nhất là có trung gian, suy nghĩ theo tư duy đơn giản thì cái gia tộc lớn như vậy, không khó kiếm người đóng vai trò này, dù sao máu mủ loại quan hệ thân nhất.

Vì thế phương hướng điều tra hướng vào dì sáu cô bảy chú tám cậu chín, trải qua mấy tháng liền rảnh tới đau háng, cuối cùng đám cảnh quê cũng có chuyện để làm.

“ Nói vớ vẩn, làm sao tôi biết hắn, nói không chừng sớm chết queo ngoài kia rồi.”

Một thân thích nói, hắn là Tống Cương, con trai Lý Huệ Hương em ruột Lý Huệ Lan, vừa mới kết hôn, Dư Tội hỏi một câu đã bị đuổi ra ngoài.

“ Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn tra à? Em gái tôi làm làm con làm cái cho Trần gia mười tám năm, ngay ông Trần chết cũng do em gái tôi tổ chức tang lễ, nhà của họ do em tôi bỏ phần lớn tiền, con bé nhà họ do Huệ Lan cung cấp tiền nuôi nấng, dù là cha nó còn sống cũng không làm hơn thế được. Cảnh sát các người có nhân tính một chút được không? Đi nghe ngóng xem có ai nói em tôi không tốt, ai nói Trần Kiến Đình không đáng chết thì bà già này sẽ đi tù thay ...”

Lại là một người thân nữa, chị họ Lý Song Mai nói như thế. Mặc dù mới Dư Tội và Lý Dật Phong vào nhà nhưng nói lời khó nghe, hai người muốn đi cũng không được, bà ta còn giữ lại nói tràng giang đại hải một phen, nói Lý Huệ Lan vất vả ra sao, tiến đời trước, nuôi đời sau thế nào, than em mình quá khổ, nước mắt nước mũi ròng ròng, ai nghe cũng xót.

Tra thì đương nhiên phải tra tiếp, Lý Dật Phong mấy lần mềm lòng, thậm chí muốn từ bỏ, lúc này hắn mới nhận ra trái tim Dư Tội sắt đá hơn người thường thế nào.

Một câu thôi, tra, giết người mà lại còn có lý à, tôi ghét nhất loại con cái gây họa, cha mẹ chịu tội, bằng vào điểm này, tôi quyết không tha cho hắn.

Vì thế liền tra, từ nhà mẹ đẻ Lý Huệ Lan là Lý Ngọc Kiều, Lý Huệ Kiệt, đời dưới Trương Trọng, Trần Cao Phong, Tống Cương đều hỏi qua. Phía cha Vũ Tiểu Lỗi có em trai Vũ Thanh Thanh, em gái Vũ Tú Lệ, đời sau có Tiền Nhất Dân, đều tra lần lượt, Dư Tội điên lên chạy tới cả Đại Đồng, Trường An, không bỏ sót một ai.

“ Lâu rồi không qua lại, chị tôi bị thần kinh, kiếm được đồng nào ném vào cái hố không đáy.”

Em trai của Lý Huệ Lan, một công nhân nghỉ hưu, thái độ thể hiện rõ sự lãnh đạm.

“ Chuyện này đừng tìm tôi, tôi sớm đoạn tuyệt qua lại rồi, anh ruột kia đấy, vậy mà tôi mua nhà lại không cho vay tiền ... Có loại anh như vậy không?”

Em trai Vũ Hướng Tiền trách móc luôn mồm, vì chuyện nhỏ nhặt đó mà so đo tính toán với anh mình thì làm gì có chuyện đi giúp đứa cháu máu loãng hơn mấy phần, Dư Tội không thèm hỏi thêm.

“ Vũ Tiểu Lỗi à? Ha ha ha, tôi biết, tôi biết chứ ... Là cái thằng giết người, khi đó tôi đang đi học ở Trường An ... Con cậu tôi, bao nhiêu năm không nhắc tới, cậu với mợ tôi đều bị thần kinh, qua lại với thân thích đâu, bao năm qua còn dấu diếm gì nữa, chắc chết queo bên ngoài rồi.”

Lương Sảng, con của em gái Vũ Hướng Tiền. Khó khăn lắm mới gặp được người vui vẻ tiếp chuyện, nhưng lại chẳng nói được cái gì, giờ đứng đầu kỹ thuật nhà máy điện than Đại Đồng, thái độ hời hợt tới vô tâm làm Dư Tội thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment