Hơn ba mươi thân thích trực hệ, năm thành phố, người nhiều tuổi nhất 71, ít tuổi nhất 29, người thương hại, người lãnh đạm, người thản nhiên, không thì than phiền luôn mồm, càng có người tiếc chữ như vàng, từ góc độ hoài nghi thì nhìn ai cũng giống, nhưng bài trừ thì hình như chẳng ai giống.
Hai tuần sau bôn ba từ Trường An về Đại Nguyên, khi nhìn tấm biển báo vào địa phận Đại Nguyên, Lý Dật Phong lái xe bỗng dưng có cảm giác thân thiết. Bây giờ hắn có chút sợ đồn trưởng rồi, một khi lên cơn là chạy suốt ngày đêm, chẳng hề cảm giác là làm việc vì anh em, mà không phải là để bản thân thăng chức, nói như thế Lý Dật Phong rất cảm kích, đồn trưởng thực sự coi việc người khác là việc của mình rồi.
Chuyện này thỏa thuận rồi, đồn trưởng sẽ không nhận công, tuy đổi lại là hắn nhờ cha giúp cô em gái hờ vào quân ngũ, kỳ thực không cần chuyện này hắn cũng giúp. Hắn thấy mình còn nợ đồn trưởng nhiều, huống hồ con bé xinh đẹp như thế, mới 18, đúng là cái tuổi làm người ta nhìn không cầm lòng được, kỳ thực vừa gặp Nha Nha một cái, hắn muốn gọi đồn trưởng là anh rể lắm, khi đó bị ánh mắt sát thủ của đồn trưởng làm không dám sinh tà niệm …
“ Tới đâu rồi?” Dư Tội mắt còn chưa mở ra, mơ hồ hỏi:
“ Sắp tới Đại Nguyên rồi, đồn trưởng, hôm nay chúng ta về huyện hay là ở thành phố?”
“ Ở thành phố đi.”
Câu này trúng ý Lý Dật Phong, hắn giảm đốc độ xuống, lái xe đều đều:” Đồn trưởng, tiếp theo làm sao?”
“ Đã tra một lượt rồi, giờ thong thả xem xét, đám người này khả năng cao nhất, nếu không thì không còn cách nào tra nữa.” Dư Tội mở mắt, ngáp một cái thật dài:
“ Em thấy chẳng ai giống, chúng ta nên thẩm vấn thêm Lưu Kế Tổ, thẳng đó nghi lắm.”
“ Hắn khai hết rồi, nếu mười năm trước mà bắt được hắn thì tôi chắc chắn nghi hắn còn che dấu, giờ thì lời khai của hắn tơi đây là dấu chấm hết. Giờ hắn có vợ, có con, vợ lại còn xinh đẹp như thế, nếu hắn biết tung tích giờ đã vội vàng lập công chuộc tội rồi, còn dấu sao? Phạm là có chút khả năng thôi, hắn cũng tranh thủ để được ra sớm.”
A, nói thế cũng phải, dù sao giờ có rất nhiều thứ rồi, Lý Dật Phong chấp nhận đáp án này, có điều nghĩ tới bà chủ trẻ ướt át đó, hắn lại thương hương tiếc ngọc, chép miệng: “ Đồn trưởng, em thấy chúng ta làm thế có hơi thất đức.”
“ Sai rồi, trừ chuyện này ra, tất cả chuyện trước kia cậu làm mới gọi là thất đức.”
“ Này, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.” Lý Dật Phong đem tâm sự dấu trong lòng nhiều ngày nói ra, điều tra nhiều người như thế đã khẳng định được tám phần, cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi bao năm qua tài trợ nhà Trần Kiến Đình mua nhà, lại chiếu cố người già, giúp đỡ người trẻ. Dọc đường hỏi chuyện mọi người, thực sự là cha mẹ nghi phạm quá tốt, nhưng oán khí của thân thích lại quá nặng, chẳng những qua lại lạnh nhạt mà anh em có chuyện cũng không giúp, vì gia đình người bị hại mà làm tới mức này, hắn thấy giữ hiện trạng không tệ, bắt con người ta về, hai vợ chồng già sống sao nổi nữa?
Nói như thế khiến Dư Tội ngạc nhiên, Lý Dật Phong không phải giả vờ mà tiến bộ thật rồi, có điều lối suy nghĩ thì không đúng: “ Tôi hỏi cậu, nếu trên người có cái nhọt độc chí mạng, giữ nó thì tạm thời không sao, song sớm muộn cũng chết, khoét nó đi có khả năng chết ngay, hoặc có thả năng lành, cậu chọn cách nào?”
Khó rồi, Lý Dật Phong không biết lựa chọn ra sao, nghĩ mãi mới dứt khoát được: “ Khoét đi vậy, dù sao sớm muộn cũng thành đại họa.”
“ Thế mới đúng, chuyện này chính là nhọt độc trong lòng họ, không khoét đi là nuôi nó lớn dần, bất kể với Vũ Tiểu hay cha mẹ hắn, đều sống không thể ngẩng đầu lên, chết không thể nhắm mắt, chúng ta tra tiếp, nhìn có vẻ như là làm việc ác, kỳ thực là thiện. Còn dấu diếm thế này chẳng phải giúp người mà hại người ... Nhìn Lưu Kế Tổ xem, nếu phải ngồi tù một hai năm, hủy cả nhà hắn, nhưng Mạnh Khánh Siêu và Trương Tố Văn, nếu không phải vì cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi dấu diếm thì cuộc sống của bọn họ chắc chắn là đã khác rồi. Giết người thì quốc gia sẽ không tha, sớm muộn tới ngày đó, chúng ta không tra sẽ có người khác tra, cho dù tương lai Vũ Tiểu Lỗi sa lưới cũng sẽ tra ngược lại, không ai thoát hết ...” Dư Tội thở dài, kỳ thực chuyện này cũng chẳng làm y thoải mái:” Hoặc chúng ta nghĩ góc độ khác, giả sử cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi dù có lòng nhưng không có tiền mà bù đắp thì sao, họ sẽ bị chửi rủa à? Nói thế là chỉ cần anh đủ giàu có thì có thể lấy tiền mua mạng sao? Nhà cậu có thể đền cha tôi số tiền cả đời tôi không kiếm được cho cha tôi, vậy thì cậu có thể giết tôi à? Cái lý lẽ nào lại như thế?”
Lý Dật Phong ngẫm nghĩ thấy lời này có lý, chớp mắt ủng hộ suy nghĩ của đồn trưởng.
Lúc này xe đã tới trạm thu phí Đại Nguyên.
Lúc này là buổi trưa, hai người vào quán nhỏ bên đường ăn qua loa, sau đó đường ai nấy đi.
Lý Dật Phong tất nhiên là thay thuê cái phòng, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, sau đó đi hẹn hò với Âu Yến Tử, không ai ngờ Cẩu thiếu gia ở huyện Cổ Trại ai nhìn cũng ngứa mắt lại được cô cảnh sát xinh đẹp nhìn trúng, hai người rất dính nhau, ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho nhau chua ê răng. Dư Tội hoài nghi trình độ thưởng thức của Âu Yến Tử cũng chẳng ra sao.
Cáo biệt Lý Dật Phong, Dư Tội một mình về tiểu khu công an, vì y chỉ đeo chức xuống quê, nhân sự vẫn thuộc thành phố, cho nên vẫn giữ được căn hộ đơn thân. Nếu không điều đi rồi với tình trạng nhà ở thiếu thốn, e sớm bị tổ chức thu hồi. Về cái nhà tạm thời, quét đi bụi đất, tắm một cái cho mát mẻ, sau đó quấn khăn tắm, mở camera ra, xem lại từng khuôn mặt đã gặp hai tuần qua.
Cô cô dì dì chú chú thím thím, lại còn cả anh chị em họ, cái gia tộc này không nhỏ, nhưng gặp rồi mới thấy, cái gọi là máu mủ, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, một số lãnh đạm còn chẳng bằng người ngoài, nhiều người lâu lắm không qua lại, giống như câu nói cũ, đời một thân, đời hai nhạt, đời ba tới chẳng có cơm ăn.
Cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi không ngừng chi viện người bị hại như thế, lại xa lánh với thân thích, khiến mọi người đều cho rằng họ bị điên.
Rõ ràng chỉ có hai khả năng, một là do tâm lý đền bù, đâm ra quá thiên vị một phía, hai là cố tình.
Đúng vậy là cố tình.
Thời gian qua hoài nghi của y chính là đây, theo lời giới thiệu của Viên Lượng, khi mới xảy ra vụ án, bọn họ cũng đã tra hỏi thân thích trực hệ, về sau qua theo dõi thấy họ chẳng liên hệ gì với nhau, đây là nguyên nhân trong mắt thân thích, ông bà già này bị điên.
Kỳ thực bọn họ không muốn gây phiền toái cho thân thích, nhìn ở góc độ này thì đây là cách làm sáng suốt, ít nhất không có cảnh sát tới quấy nhiễu cuộc sống bình thường của thân thích.
Và cũng để gián tiếp bảo vệ người trung gian kia, người này là ai?
Dư Tội bị vấn đề này làm đau đầu, đây chính là cái khó của nhiều đợt điều tra, đối xử với những thân thích này, anh nhẹ tay thì không có tác dụng, người ta không thèm để ý, còn nặng tay thì phản tác dụng, với pháp chế thời nay, không cẩn thận một chút là đốc sát, kiểm sát tới tìm anh ngay.
Vậy thì trực tiếp ra tay với Lý Huệ Lan và Vũ Hướng Tiền sao?
Cách này có thể phủ định ngay, trước kia Vũ Hướng Tiền vì chuyện này bị đội hình cảm giam giữ, thẩm vấn bảy ngày, ông ta ngất mấy lần, tỉnh lại liền quỳ xuống cầu xin cảnh sát cho ông ta đền mạng thay con, còn tung tích của con trai thì không nhắc một chữ. Về sau thẩm vấn tiếp không nổi, không khai, cho đi cải tạo hai năm.
Có điều ông ta có người vợ còn kiên cường hơn, Lý Huệ Lan ở ngoài kiện cáo khắp nơi, chuyện ầm ĩ tới mức kéo cả cục trưởng cục công an khi đó ngã ngựa.
Đó chính là pháp luật, đôi khi nghe nó xa xôi, đôi khi anh khịt mũi coi thường coi nó như trò cười, song đại đa số sẽ vì nó mà gặp bi kịch.