Từ lúc Vũ Tiểu Lỗi bỏ trốn là đã bắt đầu định sẵn cho vận mệnh bi kịch của tất cả người liên quan, cha mẹ hắn, bạn bè hắn, Trương Tố Văn cầm đống đĩa đồi trụy lang thang khắp nơi gạ gẫm người ta kiếm từng đồng lẻ, Mạnh Khánh Siêu bán mỹ phẩm nhập lậu, nghe toét còi là gói hàng chạy, còn cả Lưu Kế Tổ đã bị giam. Vũ Tiểu Lỗi cùng cha mẹ hắn, mỗi người đều là bi kịch, chỉ vì một việc không liên quan.
"Mày ở đâu thằng khốn, mày chắc chắn có thân phận giả, mai danh ẩn tính sống thế có vui vẻ không? Có biết bao người vì mày mà khốn khổ không?"
Dư Tội lẩm bẩm như thần kinh, đoạn phim đã dừng, y không phát hiện khăn tăm đã rơi, tay vẫn liên tục bấm di động, tua đi tua lại, kéo bản đồ tìm kiếm.
Tay đặt lên dấu chỉ phương hướng của bản đồ, dừng lại, linh cảm sinh ra.
Đúng rồi, nếu là liên hệ thì hẳn có hai chiều, nếu như xảy ra chuyện gì đó, khiến bọn họ phải chủ động liên hệ thì sao? Vậy thì không cần chạy loạn nữa, chỉ cần gây ra sự cố đủ lớn để họ không thể ngồi yên, sau đó ôm cây đợi thỏ lần theo manh mối, mọi khó khăn sẽ được giải quyết.
Dư Tội đang vò đầu bứt tai nghĩ cách thì điện thoại reo làm y giật bắn mình, phát hiện ra khăn tắm rơi xuống, vội vàng kéo lên:” An An, sao lại gọi điện thoại thế?”
“ Sao? Làm sao lại gọi điện thoại à?” An Gia Lộ đanh đá cao giọng hỏi:
“ A, a, sorry, sorry, đang nghĩ vụ án hồ đồ rồi.” Dư Tội hối lỗi nói:
“ Chỉ nghĩ tới vụ án thôi à?” An Gia Lộ dùng giọng mũi nói một câu như hờn dỗi:
“ Không không không ... Còn nhớ bạn nữa chứ, đúng là tâm linh tương thông ...” Dư Tội bị một câu hời hợt làm phiêu diêu, lại kéo khăn tắm lên: “ Minh đang ăn mặc chuẩn bị đi gọi bạn thì bạn đã gọi điện tới rồi.”
“ Thế hả, vậy xong chưa?”
“ Xong rồi, xong rồi, cậu đang ở đâu, mình tới ngay.”
“ Vậy thì nghỉ ngơi đi, mình gọi điện để nói cho cậu biết, hôm nay mình phải bồi tiếp một nam nhân khác, không rảnh.” An Gia Lộ trong điện thoại giọng đầy khiêu khích:
“ Nam nhân khác?” Dư Tội lặp lại:” Này này là ai thế?”
“ Vì sao phải nói cho cậu biết?”
“ Mình muốn quyết đấu với hắn.”
Đầu kia điện thoại cười khanh khách, đợi Dư Tội truy hỏi mãi, An Gia Lộ mới trả lời: “ Cha mình, cậu muốn quyết đấu với ông ấy chứ?”
Dư Tội đổi thái độ nhanh như chớp: “ Giới thiệu cho mình đi, mình tới lấy lòng.”
“ Cậu lại chẳng phải là muốn từ quê lên, lấy lòng cha mình làm cái gì?”
“ Nhưng mà mình muốn ve vãn con gái ông ấy.”
“ Cái gì, vẽ vãn? Sao cậu cũng biến thành Cẩu thiếu gia rồi, không thèm để ý tới cậu nữa ...
Dư Tội cuống lên, cô nàng này dám nói dám làm lắm:” Đừng đừng, mình còn chuyện muốn nói.”
“ Nói gì thì nhanh lên, mình còn phải đi đón cha mình.”
“ Không có gì, chỉ là nghĩ, bồi tiếp xúc nam nhân kia thì bồi tiếp chàng trai sáng lạn nhé ...”
Hai người trò chuyện rất lâu, đa phần là những lời vô vị, té ra do Âu Yến Tử vẫn còn giữ ý, nên Lý Dật Phong mời ăn cơm mới gọi cả An Gia Lộ đi cùng, nên cô mới biết Dư Tội về Đại Nguyên, có điều xem ra đúng là có chuyện rồi, chưa thể gặp nhau được.
Cúp điện thoại, khuôn mặt vui vẻ của Dư Tội thay đổi tức thì, nụ cười biến mất, châm điếu thuốc, dựa bên cửa sổ nhìn, ngoài kia là thành phố vẫn người xe náo nhiệt, y nhìn mà như không thấy, chỉ có tiếng cười như chuông ngân của An Gia Lộ đưa vào tai.
Cô ấy nói dối.
Sự hưng phấn quá đà đó chả thật gì cả, An Gia Lộ cũng không phải cô gái sẽ chủ động gọi điện cho nam nhân, vậy mục đích cú điện thoại đó chỉ có thể là ngăn cản y đột ngột tới tìm mà thôi.
Xem ra thời gian và khoảng cách khiến trái tim hâm nóng chưa lâu của An Gia Lộ lại nguội lạnh rồi, có lẽ cô ấy không bao giờ quên được hình bóng người cũ. Tự nhìn lại bản thân, Dư Tội tìm mỏi mắt chẳng ra chỗ nào so được với người ta, ý nghĩ đó làm y cười tự ti.
Hai người có thể là bạn bè, có thể là tri kỷ, nhưng người cô ấy yêu thương nhất chẳng thể là mình, dù An Gia Lộ dùng cách thức khéo léo nhất tránh tổn thương tới y, Dư Tội vẫn có ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng, chẳng biết giận ai.
Tiếp tục thế này cả hai đều cố gắng chỉ khiến đối phương tổn thương, Dư Tội cầm di động lên, mấy lần muốn đưa số điện thoại đó vào danh sách đen, cuối cùng không hạ được quyết tâm.
“Bản thân sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời của cô ấy là một sự tổn thương rồi.”
Không biết thế nào lại nhớ tới lời tên khốn kiếp ngày hôm đó, Dư Tội tức giận dụi tắt điếu thuốc, vào nhà tắm xả nước lạnh lên người, quyết tâm rồi, không liên lạc với An Gia Lộ nữa, cuộc phiêu lưu này dừng lại ở đây là được rồi, tránh đi xa hơn làm mọi người tổn thương.
Dư Tội không phải người bi lụy, huống hồ có việc phải làm, chẳng có thời gian bi lụy, thế nên thoáng cái lau khô người mặc quần áo xong, chạy xuống lầu, bắt cái xe taxi, tới thẳng trung tâm CCIC.
Lát sau Lạc Gia Long bị lừa ra, hắn đang trực ban, thấy Dư Tội không mời tự tới, vài phần mừng rỡ, ôm một cái thân thiết nói:” Dư Nhi, nghe nói cậu thắng được mấy con trâu, to gan lắm, cả cấp trên cũng dám bẫy, cảnh cáo cậu trước nhé, đừng có mà chuyên môn từ quê tới đây xẻo tôi đấy.”
Người tham gia diễn đàn hình sự hôm đó không nhiều, đối với việc vinh quang rơi vào tay cảnh sát quê, rất nhiều người mang thái độ nghi ngờ cùng đố kỵ, công lao đó nếu là đặt lên cảnh sát thành phố thì ngồi hỏa tiễn thăng tiến rồi, vậy mà rơi vào thằng nhà quê, phí hết.
Dư Tội không có tâm trạng để đùa, kéo Lạc Gia Long vào góc, hành động lén lút, ngôn từ mập mờ, rất giống thời ở trường lừa tiền học sinh mới.
Nghe nửa ngày trời nụ cười trên mặt Lạc Gia Long dần biến mất, đợi nghe hết, nghiêm túc nói: “ Cho cậu một lời cảnh cáo thật lòng ... Xéo ... Xa. ... Chút.”
Chắc chắn không phải là chuyện hay ho, Lạc soái ca quay đầu đi luôn, Dư Tội kéo, hắn không để ý, Dư tội ngăn, hắn tức giận, Dư Tội đuổi, hắn không quay đầu, đi vào thẳng tòa nhà điều tra kỹ thuật .
“ Này, thực sự không giúp à, có phải anh em không thế?”
“ Vì là anh em nên tôi mới không giúp cậu ... Đừng nói còn là cảnh sát, chuyện cậu nói là chuyện con người có thể làm ra à? Vẫn câu đó, cút xa chút.” Lạc Gia Long biến mất, xem ra giận thật rồi:
Có cần phải giận thế không? Chuyện đó có gì mà bảo là không phải chuyện người làm?
Xem ra dân văn phòng ít tiếp xúc với tuyến đầu hiểm ác, không tiếp nhận được chuyện này, cũng có vài anh em chay mặn ăn tuốt như Thử Tiêu, Lý Nhị Đông, Tôn Nghệ có thể nhờ được, mấy tên bất học vô thuật đó thì chẳng giúp được gì?
Làm sao đây?
Nghiêm khắc mà nói, vòng tròn sinh hoạt của mỗi người đều không lớn, nhất là khi anh muốn tìm sự giúp đỡ, anh sẽ phát hiện, vòng tròn đó thu hẹp lại rất nhiều.
Sau khi húc đầu vào tường ở chỗ Lạc Gia Long, Dư Tội tất nhiên đi tìm người anh em thân thiết nhất, tên này đang cục một đám người đội trị an rượu chè ăn uống, uống tới mặt đỏ bừng bừng, trán thấy mồ hôi. Dư Tội liền biết mỡ trên người hắn sinh ra thế nào, hoàn toàn là do tính chất công tác mà ra, hôm đó Dư Tội cũng không trốn được, bị Thử Tiêu kéo vào, bị đám đồng nghiệp vây quanh, sau ba bốn cốc rượu, y cũng quên mất mình tới đây làm gì …
...
Hôm nay dừng ở đây, tiếp tục mặt dày cầu NP, hiện đang đứng thứ 7, vẫn chưa thấy bánh trung thu đâu.