Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 481 - Q4 - Chương 151: Gặp Nhau Là Duyên. (2)

Q4 - Chương 151: Gặp nhau là duyên. (2) Q4 - Chương 151: Gặp nhau là duyên. (2)

Hôm sau Dư Tội tỉnh lại đầu vẫn còn choáng, nhớ ra việc phải làm thì lỡ mất rồi, có điều hâm mộ cuộc sống rượu chè sớm khuya của Tiêu ca, huống hồ lại sắp kết hôn với Tế muội tử, lúc này y cũng không nỡ phá hỏng sinh hoạt theo quy luật của Thử Tiêu. Ngồi lỳ trên giường, lại nghĩ tới Lý Nhị Đông, cân nhắc một lúc bỏ qua.

Trương Mãnh? Không được, hắn tới cục tư pháp làm việc rồi, giờ suốt ngày né tránh đồng nghiệp cũ.

Hùng Kiếm Phi? Không được, tên đó thẳng như ruột ngựa, nói xong hắn đi tố cáo mình luôn.

Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ cũng không được, IQ của hai tên này có vấn đề nghiêm trọng, ngoài linh kiện xe ra chả biết gì. Đổng Thiều Quân cũng thế, hắn quá "say đắm" với chuyên môn rồi, không kéo hắn ra khỏi phòng thí nghiệm được nữa.

Thân nhất là Nhị Đông và Thử Tiêu, cùng với Bánh Đậu đang nuôi chó, tìm mãi không ra người có thể thương lượng việc này, từ sáng sớm tỉnh dậy, từ tập chống đẩy gập người cho tới sắp trưa Dư Tội đều không nghĩ ra tìm ai giúp mình.

Thậm chí cả Uông Thận Tu cũng tính đến, vì trong lòng có hoài nghi nên không đành quấy rầy. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Lạc Gia Long là thích hợp, song tố chất tâm lý tên này kém quá, không làm việc xấu được.

Đến khi đói meo mới nhớ ra, nhìn đồng hồ thì đã hơn 11 giờ rồi, cầm điện thoại lên, quả nhiên An Gia Lộ chẳng gọi lại, chỉ thở hắt ra một hơi chứ không thấy buồn phiền gì. Dư Tội ăn mặc chỉnh tề xuống lầu mới phát hiện ra là không biết đi đâu, hình như Vương Tấn nói có phần đúng rồi, ở quê lâu, lên thành phố toàn nhà cao tầng, dễ mất phương hướng, thấy xa lạ. Dư Tội ra ngoài tiểu khu, thậm chí hàng xóm còn chẳng nhớ ra y nữa, có bà cô béo trước kia rất thích làm mai cho bọn họ, Dư Tội chào xong nhìn thái độ là biết người ta không nhận ra mình là ai, ở đây y thành người xa lạ mất rồi.

Dư Tội ăn một bữa chẳng rõ sáng hay trưa, rồi điện thoại của Lý Dật Phong tới.

Hắn xin nghỉ phép, muốn chơi thêm một ngày, Dư Tội cũng thoải mái đồng ý, cậu cứ chơi đi.

Tên đó thuộc loại không thể đồng mưu, có hắn chỉ thêm vài câu lải nhải không ích gì, Dư Tội có một nhân tuyển thích hợp, song không biết nên đi tìm không ... Vì đó là người mà Dư Tội rất không muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh.

Có câu một lần va vấp là một lần khôn, trải qua sự kiện đội chống trộm cắp, nhiều việc y làm nhìn có vẻ tùy tiện, kỳ thực đều đi sát mép giới hạn, y không vượt qua lằn ranh nữa. Dư Tội luôn đánh giá mục tiêu, sau đó là phạm vi sai lầm có thể chấp nhận được rồi mới dám làm, y luôn cài sẵn đường lùi, ví như lần đánh cược đền bù trâu với Thiệu Vạn Qua, người ngoài không nhận ra, kỳ thực Dư Tội thực sự đã dè dặt hơn rất nhiều.

Nhưng dù bao nhiêu cố kỵ thì Dư Tội không một lần nghĩ tới chuyện từ bỏ, có sự cố chấp giống như ám ảnh cưỡng chế ép y phải tìm ra chân tướng, tìm thấy hung thủ.

“ Tới đường Trường Trì, trường câm điếc.” Dư Tội hạ quyết tâm, ngồi lên chiếc taxi đỗ ở bên đường:

Lộ trình tuy xa, nhưng đang mải suy nghĩ, cảm giác rất gần, khi tới nơi Dư Tội mới phát hiện ra tới không đúng lúc, tan trường rồi, hỏi gác cửa thì Mã Thu Lâm chiều mới tới. Dư Tội định đi, mắt chợt lướt qua khu nhà màu hồng, lòng nhớ tới lời hẹn khách sáo.

Coi như có chỗ giết thời gian.

Dư Tội đi qua sân trống trước khu phòng học, men theo thao trường tới khu chung cư giáo viên.

Kiếm chỗ ở tại Đại Nguyên này không phải dễ dàng, cho nên giáo viên sống ở đây không ít, Dư Tội đoán chừng đại bộ phận giống mình, trước vay tiền mua nhà, sau trở thành nô lệ cho nhà cửa, sống vài năm độc thân thoải mái ở chung cư. Tầng một, tầng hai ... Chung cư có nam có nữ, vì là giáo viên, không ăn mặc cởi mở như nam thanh nữ tú ngoài đường, song chất lượng hơn đội ngũ cảnh sát nhiều, có vài cô giáo khiến Dư Tội quay đầu.

Tầng bốn, cô ấy sống ở tầng bốn, khi Dư Tội bước hết bậc thang cuối cùng mới nhận ra, một chàng trai đi tới tìm cô gái độc thân có vẻ hơi đường đột rồi, hơi nữa quan hệ hai người chẳng những không thân thiết lại còn khó xử.

Nhưng mà bảo y rút lui thì không có chuyện đó, có lẽ do tâm tư u ám của nam nhân giở trò, nhìn thấy mỹ nữ thích thân cận, mơ tưởng phát sinh chút ái muội. Dư Tội vỗ vỗ trán tự trách, trước kia chẳng mấy để ý tới nữ nhân, đến Quảng Châu "phá giới" một lần, sau đó thay đổi hẳn.

Đó là thứ gây nghiện.

Chỉ là nghĩ tới gặp Sở Tuệ Tiệp có hơi ngại nhùng, tất nhiên không phải do thầm thương trộm nhớ gì người ta, mà cái chết của Hoàng Tam, đôi khi cũng nghĩ, có lẽ nếu mình không đi tìm, cuộc sống ông ta sẽ rẽ sang hướng khác, sẽ khép mắt ngủ dài trong sự lừa dối của đám con nuôi, mà không phải như bây giờ, chết còn mang theo tội.

Vấn đề là ở đó, lần đầu tiên gặp nhau, Sở Tuệ Tiệp nhìn thấu điểm yếu của y, đó là chút thương hại không đáng tiền, một nam nhân ở trước mặt nữ nhân nếu không thể đeo lên cái mặt nạ dũng cảm kiên cường thì khẳng định lúng túng ngại ngùng.

Thôi, gặp chả bằng không gặp, cuối cùng cũng không đi tới đâu đúng không, chẳng phải nguyên tắc của mình là không thể lên giường thì không tốn công à? Dư Tội thuyết phục bản thân như thế nên quay về, ai dè thấy Sở Tuệ Tiệp đứng dựa ở tường cầu thang đang cười tủm tỉm nhìn mình đầy hứng thú, đợi y luống cuống chân tay mới hỏi:” Tới cửa rồi không vào lại chuẩn bị đi sao?”

“ Thì cô không có nhà mà.” Dư Tội kiếm cớ rất nhanh:

Áo sơ mi thêu hoa màu trắng, quần âu vải nhẹ màu đen mát mẻ, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi lất phất theo cơn gió, vẻ đẹp thanh lịch nhẹ nhàng của Sở Tuệ Tiệp như dòng nước tưới mát tâm hồn khô cạn con người, tủm tỉm cười vạch trần:” Nếu như tôi thực sự ở nhà thì anh đã đi rồi.”

Sở Tuệ Tiệp đi sát qua vai Dư Tội, để lại làn hương thơm dìu dịu, mùi táo xanh, Dư Tội khẳng định ngay, y ngửi mùi hoa quả suốt, chỉ là không biết từ tóc hay từ thân thể, nhưng mà y bất giác đi theo.

Cả hai đều không nói gì, đi dọc hành lang chỉ đủ hai người tránh nhau, Sở Tuệ Tiệp mở cửa, đặt hộp cơm xuống:

“ Vào chơi đi, nhà hơi nhỏ, đừng cười nhé.”

Dư Tội thò đầu nhìn quanh, phòng rất nhỏ, phòng khách đồng thời là phòng ngủ luôn, song không trống rỗng như cái nhà của y, có nhiều món đổ nhỏ đậm chất nữ tính đặt khắp nơi vừa giúp căn phòng đỡ cảm giác trống trải lại không thấy vì nhiều đồ đạc mà vướng víu, cho thấy đây là cô gái nội tâm hết sức phong phú, tâm tư linh hoạt:” Không tệ, so với chỗ tôi tốt hơn nhiều, đãi ngộ của các cô không tệ.”

Sở Tuệ Tiệp cúi xuống lấy dưới bàn chai nước ngọt, vặn nắp đặt lên bàn, ngồi xuống giường chỉnh lại chăn gối: “ Tôi là giáo viên hợp đồng, chưa vào biên chế, mỗi năm đều phải thi đấy, không qua được cũng không giữ được căn phòng này.”

“ Làm cho tốt, giáo viên cũng là nghề được ưa chuộng, tuyển dụng mấy trăm chọn một, phải rồi, cô có bằng giáo viên à?”

“ Đừng hỏi, trường hạng ba chẳng đáng nhắc tới ... Nếu không phải tôi biết thủ ngữ thì e rằng trường sẽ không nhận tôi.” Sở Tuệ Tiệp hạ thấp giọng xuống, lén lút nói cho y một bí mật không tiết lộ ra ngoài:

Ai dè Dư Tội sáng mắt lên:” Vậy chúng ta có điểm chung rồi, tội học hành cũng chẳng ra sao.”

Bình Luận (0)
Comment