Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 482 - Q4 - Chương 152: Gặp Nhau Là Duyên. (3)

Q4 - Chương 152: Gặp nhau là duyên. (3) Q4 - Chương 152: Gặp nhau là duyên. (3)

Sở Tuệ Tiệp thực ra nói vậy là khiêm tốn, bằng cấp của cô khá cao, ngoại ngữ cũng rất tốt, ai ngờ người bị chọc cười lại chính là cô, nhìn vẻ hưng phấn vì gặp người cùng hội cùng thuyền của Dư Tội mà phải ra sức mím môi cười, dù cười ánh mắt vẫn không rời khỏi Dư Tội.

“ Cô đừng nhìn tôi như thế.” Dư Tội xua tay liên hồi:

Sở Tuệ Tiệp đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên gối, hứng thú hỏi:” Vì sao?”

“ Cô nhìn tôi như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy.”

“ Hiểu lầm là tôi thích anh sao?” Trong mắt Sở Tuệ Tiệp chỉ có ánh lửa rừng rực, căn bản không có xấu hổ:

“ Cái đó không phải hiểu lầm.” Dư Tội nghiêm túc giải thích: “ Hiểu lầm thực sự là, sẽ khiến tôi cho rằng mình rất đẹp trai, rất có khí chất, rất có sức sát thương với mỹ nữ.”

Sở Tuệ Tiệp phì cười ngã lăn ra:” Anh thực sự rất đẹp trai mà.”

Đây là sở trường của Dư Tội, ở bên cạnh y luôn không phải cố kỵ hay áp lực gì cả, nói chuyện thế nào cũng có cách làm người ta vui vẻ, kỹ năng sống học được từ nhỏ mà, không làm khách hàng thấy thoải mái thì sao bán hàng được.

“ Uống đi chứ ... À phải, anh có hút thuốc không? Cứ hút đi, tôi thích nhìn nam nhân hút thuốc, rất ngầu ...” Mặc dù mở màn không tốt, nhưng nói chuyện càng lúc càng hợp, giữa hai người tựa hồ có chút khúc mắc, cô cứ hay nhìn má trái Dư Tội, nơi bị cô cào, luôn có chút áy náy:

“ Vậy tôi hút nhé.” Dư Tội lấy thuốc lá ra, nếu ở trước cô gái khác, y sẽ hạn chế hút thuốc, giờ không phải thập niên 90 khi miệng phì phèo điếu thuốc là phong cách nữa, nhiều nơi cấm biển hút thuốc, các cô gái cũng không thích nam nhân hút thuốc, nhưng nhìn ánh mắt Sở Tuệ Tiệp rất chăm chú, không giống giả vờ, làm Dư Tội lại giống giả vờ, hút nửa điếu lại thôi:

“ Anh có tâm sự à?” Sở Tuệ Tiệp đột nhiên hòi:

“ Sao?”

Khỏi cần trả lời, khẳng định là có, Sở Tuệ Tiệp tay chống cằm:” Nam nhân có tâm sự đều thế, thi thoảng hồn vía để đi đâu ấy.”

“ Ha ha, chắc là có.”

“ Có thể kể cho tôi nghe không?”

Dư Tội gãi đầu:” Vụ án ấy mà, cô chắc là muốn nghe chứ?”

“ Ồ, vậy thì thôi.” Sở Tuệ Tiệp rất thất vọng, đó là thứ cô không muốn có chút liên quan nào:

Thế là trong chớp mắt tựa hồ lại âm thầm sinh ra ngăn cách giữa hai người, Dư Tội muốn thay đổi chủ đề, song quen nhau chưa lâu, không biết nói gì cho hợp, Sở Tuệ Tiệp ngập ngừng muốn nói nhưng khi ánh mắt tiếp xúc lại từ bỏ.

Có lẽ ngăn cách hai người rất sâu, cứ vô tình cũng có thể bị khơi lên.

Dư Tội nhìn Sở Tuệ Tiệp hơi cúi đầu xuống, đôi mày hơi nhíu lại, cánh hôi hồng cong lên giống đang thấy tủi thân, làm y thương xót:” Kể về cha cô đi, có nhớ ông ấy không?”

Đề tài này có vẻ không thích hợp cho lắm, nhắc tới Hoàng Giải Phóng thì không khỏi nhớ tới hai người anh còn đang ngồi tù, đây cũng chính là chuyện gây khoảng cách giữa hai người, vừa không muốn nhắc tới, nhưng muốn tiêu trừa khoảng cách này lại không thể không cởi bỏ nút thắt ấy:” Anh hình như cũng nhớ cha tôi, có lẽ anh hiểu ông ấy hơn tôi.”

“ Đúng là tôi hơi nhớ ông ấy, ông ấy để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, ông ấy là người có sức hút đặc biệt, nhưng tôi không dám nhận hiểu ông ấy.” Dư Tội lắc đầu, giống Mã Thu Lâm, chưa tới độ tuổi nhất định, vài chuyện khó cảm thụ:

“ Cha tôi là người tốt, nhưng trong mắt anh, ông ấy hẳn là người xấu?” Sở Tuệ Tiệp giọng buồn buồn:

“ Không không, cô nghĩ sai hoàn toàn rồi, chưa nói cá nhân tôi, ngay ánh mắt của cảnh sát bình thường cũng không đơn giản như vậy đâu, một kẻ địch cao thượng còn đáng tôn kính hơn một người bạn vô sỉ. Chỉ dùng tốt xấu để đánh giá cha cô thì quá hời hợt, ông ấy là người đáng nể phục.” Dư Tội có chút trầm tư, y đã gặp cả đối thủ đang tôn kính và cả đồng nghiệp đáng khinh bỉ:

“ Cám ơn anh, được anh tán thưởng như thế, đủ cha tôi kiêu ngạo rồi.” Sở Tuệ Tiệp nở nụ cười:

“ Kỳ thực tôi rất tò mò, ông ấy làm sao qua được mười mấy năm tù ngục, ra tù rồi sống thế nào, tôi rất hứng thú, một vua trộm sau khi lên tới đỉnh cao sẽ sống như thế nào?” Dư Tội hết sức tò mò:

“ Nếu anh đã biết ông ấy là vua trộm, vậy anh nghĩ ông ấy sống thế nào, khi phải nuôi bốn anh em chúng tôi?” Sở Tuệ Tiệp hồi tưởng: “ Kỳ thực tôi cũng không rõ đâu, nhưng cha tôi luôn có cách thỏa mãn chi tiêu của chúng tôi ... Chúng tôi kính sợ cha tôi như thần, tôi theo cha tôi lâu nhất, về sau hiểu chuyện, tôi biết cha tôi làm gì, nhưng tôi không phản cảm, người như ông, trừ quay lại nghề cũ, còn lối thoát nào nữa sao? ... Huống hồ còn bốn người chúng tôi, có điều chỉ là đoán, cha tôi không để cho chúng tôi biết, càng không cho phép chúng tôi ăn trộm.”

“ Đáng tiếc nhất là người xấu lương tâm thức tỉnh làm chuyện tốt, nhưng cho dù làm bao nhiêu chuyện tốt, trong mắt người khác không thành người tốt.” Dư Tội bất tri bất giác nói ra điều vướng mắc trong lòng:” Và đáng hận nhất là người tốt làm chuyện xấu, làm chuyện rất xấu, vậy mà người ngoài lại cho rằng hắn là người tốt.”

Sở Tuệ Tiệp ngạc nhiên lắm:” Hình như anh gặp phải chuyện khó giải quyết?”

Dư Tội gật đầu: “ Đúng, tôi gặp một người tốt làm chuyện xấu, tôi phải làm sao?”

“ Cho nên kỳ thực hôm nay anh tới tìm chú Mã?” Sở Tuệ Tiệp hỏi thay cho đáp.

Dư Tội lại gật đầu, lần này thực sự là xấu hổ, có điều nói thật là y không có gánh nặng gì, Sở Tuệ Tiệp biết chân tướng cũng không thất vọng: “ Chú Mã nhất định sẽ nói anh làm đúng, về ân oán cha tôi với chú ấy, sau này tôi mới biết, có lần tôi hỏi cha tôi có hận chú Mã không, cha tôi nói, chú Mã là người tốt, nếu không có chú Mã, cha tôi sẽ ngày càng lún sâu, chết càng thảm. Thế nên khi bị chú ấy bắt, cha tôi chỉ thấy sự giải thoát.”

“ Giải thoát thật sao?” Dư Tội tuy cũng tự an ủi mình như thế nhưng chính y lại không tin, hỏi lại rồi tự lắc đầu phủ nhận: “ Không phải ai cũng đạt được tới cảnh giới như cha cô, rơi vào hoàn cảnh đó, trong lòng họ chỉ có thù hận thôi.”

“ Tôi nghĩ không liên quan, tôi nói thế không phải vì cha tôi thực sự hối cải, vì anh muốn làm chuyện tốt, nếu người kia hận anh, tức là không hối hận vì việc sai trái mình làm, vậy sao anh phải ngần ngại?” Sở Tuệ Tiệp không đợi Dư Tội trả lời đã tiếp tục hỏi:” Anh có biết tôn chỉ của cha tôi không?”

“ Trộm cũng có đạo?” Dư Tội buột miệng hỏi:

“ Đúng rồi, xem ra anh cũng biết, đạo ở đây nói một cách đơn giản là giới hạn, mới đầu cha tôi luyện thành tài lập ra tôn chỉ tài nghệ này vẻn vẹn dùng lúc cần đến, chứ không phải là vì làm giàu. Năm xưa cha tôi thu không ít đồ đệ, vào nam ra bắc kiếm được rất nhiều tiền tài, tuy ông được tôn sùng là vua trộm, nhưng lại đi chệch đạo mà mình đặt ra rất xa. Cha tôi biết nhưng chẳng thể tự dừng tay, ông nói, chỉ vài năm nữa thì chờ đợi ông ấy là pháp trường.”

Dư Tội nghe tới say sưa, gặp được đối thủ như thế, thực sự là vinh hạnh:” Bác Mã là cao nhân, nhưng không tính là người tốt, ít nhất ở chuyện cha cô, tôi cũng bác ấy quá tay.”

“ Chú Mã tuy dùng thủ đoạn không vinh quang đưa cha tôi vào tù, nhưng sau đó kéo cha tôi khỏi biển tội nghiệt, cha tôi nói chú ấy là người tốt, còn tôi là phận con cháu chưa đủ tư cách đánh giá trưởng bối.” Sở Tuệ Tiệp nhiều năm không thể nói chuyện bình thường, khó khăn trong giao lưu, vì thế cô càng hiểu suy đoán tâm sự của người khác:” Giống như bác sĩ, chặt tay anh vì cứu anh chẳng hạn, vậy có cần áy náy không?”

“ Cám ơn.” Rất lâu sau Dư Tội thở phào một hơi, chỉ nói hai chữ:

Sở Tuệ Tiệp mỉm cười, hai người như đều hiểu thấu tâm tư đối phương: “ Thế này kỳ thực không cần phải mâu thuẫn, nếu hỏi chú Mã, chú ấy sẽ nói, làm chuyện mình cho rằng là đúng, nếu khả năng là sai, vậy làm chuyện mình có thể gánh vác được ... Chú ấy làm thế đấy.”

“ Cám ơn cô, tôi thấy cô giống bác Mã, cũng là cao nhân đấy.” Dư Tội cười nhẹ nhõm hơn nhiều:

“ Thế à, vậy tôi xin nhận, có điều cảnh sát Dư, anh đừng chỉ cám ơn trên miệng, nên có hành động thực tế.” Sở Tuệ Tiệp che miệng cười, mắt cong vút, có vài phần tinh quái của nữ tặc ngày nào:

“ Í, hình như cô đang cho tôi cơ hội, cho cho rằng đó là làm đúng sao?” Dư Tội mắt nhìn Sở Tuệ Tiệp không chớp:

Sợ Tuệ Tiệp cười mà không đáp, nụ cười tươi đóa hoa, mái tóc đen như mực, ánh mắt tựa chứa cả bầu trời sao sâu thẳm bí ẩn, làm khai phát cho Dư Tội vô số linh cảm, thế là ánh mắt cũng trở nên thiếu lành mạnh, làm cô trêu ghẹo: “ Có phải bây giờ anh đang hối hận vì trước kia vứt bỏ tôi ở giữa đường đúng không?”

Dư Tội đúng là hối hận thật, sau đó y đứng dậy làm động tác kỳ quái, đóng cửa, kéo rèm, ngồi xuống trước mặt Sở Tuệ Tiệp không hề kinh ngạc: “ Giờ tôi muốn làm một việc, cô sẽ không bỏ mặc tôi đúng không?”

…… …….

Bình Luận (0)
Comment