“ Vương Lệ Lệ ... Còn gì cẩn bổ sung không?” Viên Lượng đặt bút xuống nhìn một nữ nhân phong vận:
Đôi mắt phượng mỹ lệ đã có vài nếp nhăn, làn da trắng tuy dùng mỹ phẩm cũng không có sắc sáng nữa, Vương Lệ Lệ khẽ lắc đầu, mười tam năm trôi qua, đêm kinh hồn đó vẫn gây ám ảnh.
Đây chính là cô gái mười tám năm trước Trần Kiến Đình dẫn đi khiêu vũ là nguyên nhân gây ra vụ hung án, đã đủ thời gian để thay đổi dung mạo và phóng đãng. Viên Lượng nhìn cái công ty chuyển phát nhanh không lớn, Vương Lệ Lệ ngồi sau lưng một đống gói hàng, cô gái làm công ở nơi này.
“ Cô không cần có gánh nặng tâm lý, chúng tôi hỏi theo lệ thôi, dù sao đây là vụ án mạng.” Viên Lượng an ũi:
“ Có thể không sao?” Vương Lệ Lệ rơm rớm nước mắt oan ức: “ Người ta nói tới chuyện này, đều bảo tôi hại anh ta, lúc vừa mới xảy ra chuyện, cha anh ta, vợ anh ta, đúng mùng một Tết tới cửa nhà tôi đốt tiền âm phủ, cục công an các anh dăm ba ngày tới nhà hết lục lọi lại tra hỏi ... Các anh không bắt được người nên đổ lên đầu tôi đấy à, chẳng lẽ tôi lại giúp tên giết người đó bỏ trốn?”
“ Không phải thế, dù sao cô cũng là người chứng kiến ... Vương Lệ Lệ, cô đã gặp cha mẹ Vũ Tiểu Lỗi chưa?” Viên Lương biết mà vẫn hỏi, thành phố nhỏ như vậy, hai cửa hiệu cách nhau 2 km, không thể không gặp:
“ Rồi, bọn họ là người tốt, nhưng chúng tôi không tiếp xúc, tôi thấy là tránh mặt.”
Lời tới đó là dừng, Viên Lượng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ nhân vẫn còn lại chút đường nét năm tháng tươi đẹp, khiến Vương Lệ Lệ mất tự nhiên lung túng mân me bút, hắn liền hỏi thẳng: “ Cô đâu cần tránh, cô lại chẳng phải là nghi phạm.”
Vương Lệ Lệ không biết phải trả lời như thế nào, cười khổ: “ Đội trưởng Viên, chuyện đâu có được như thế, giờ người nhà nghi phạm được đồng tình, còn người bị hại như tôi bị phỉ nhổ, tôi không tránh thì làm sao?”
“ Cô đừng để ý, cứ coi như nói chuyện riêng thôi.”
“ Nếu thực sự là nói chuyện riêng, tôi thấy rằng, tra nữa cũng không ý nghĩa gì. “ Vương Lệ Lệ tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn khi nói câu này:
“ Thế sao?”
“ Đội trưởng Viên, chuyện đã trôi qua mười mấy năm rồi, vết thương nên lành thì cũng lành rồi, thứ nên quên thì cũng quên rồi, thực sự bới ra, đừng nói chúng tôi xấu mặt, vợ chồng già kia cũng không chịu nổi. Nói ra Trần Kiến Đình chẳng phải thứ tử tế, hắn mà không chết, vợ con hắn bị đánh đập hành hạ hàng ngày, giờ chỉ có tệ hơn thôi, mà đứa bé kia cũng là bị đánh nhất thời không kiểm soát được, tôi vẫn nhớ vẻ mặt bàng hoàng khiếp sợ của nó ...” Vương Lệ Lệ như kiếm được người tâm sư, cứ nói, nói mãi:
Viên Lượng khó khăn lắm mới cắt ngang được: “ Người ngoài nói Vũ gia có tiền có quan hệ nhất định dấu con mình đi rồi, cô nghĩ sao?”
“ Thật thì sao, chẳng lẽ còn tự mình đưa đứa con dứt ruột đẻ ra vào đường cùng?”
“ Được, hôm nay tới đây thôi.” Viên Lượng đứng dậy bắt tay tạm biệt, rời khỏi cái chợ nhỏ, khi lên xe quay đầu nhìn Vương Lệ Lệ đi tiễn, thực khó tưởng tượng năm xưa đó là đóa hoa của huyện thành, như bướm xinh vờn quanh rất nhiều nam nhân, thời gian thay đổi quá nhiều, chợt nghĩ, Trần Kiến Đình còn sống biết đâu không phải là tên côn đồ lưu manh nữa thì sao? Ai biết được chứ?
Viên Lượng lái xe đi vòng quanh huyện thành, cuộc nói chuyện với Vương Lệ Lệ khiến lòng hắn có chút nặng nề, trước kia hắn chỉ nghe nói tới vụ án này thôi, giờ tiếp xúc rồi mới thấy bên trong chứa đứng quá nhiều thứ khiến tâm lý người thường khó chịu nổi. Không giống như vụ án mạng thông thường, có lẽ mấy vị tiền nhiệm của mình cũng phải từ bỏ trong sự bất đắc dĩ, cái khó ở đây không phải là bản thân vụ án mà là thử thách với lương tri.
Còn sao nữa, giờ biết Vũ Tiểu Lỗi được bao che bỏ trốn, chẳng lẽ ra tay với hai ông bà già tóc đã bạc?
Xe Viên Lượng lái qua hiệu kia, lại nhìn thấy hai vợ chồng già, Vũ Hướng Tiền đang cật lực vác cái thang, Lý Huệ Lan đang đưa từng cái ống nhựa lên xe, đúng thế, Dư Tội phán đoán không sai, vợ chống này đang che dấu đứa con phạm tội của mình.
Vậy thì phải làm sao, chọn chức trách hay lương tri.
Chính hắn cũng không dám tùy tiện đưa ra lựa chọn, vụ án đi sâu điều tra sẽ phải ra tay với hai vợ chồng già này, hắn rất không đành lòng.
Châm một điếu thuốc, khói thuốc chẳng thể giúp hắn có quyết định sáng suốt hơn, chợt thấy phía trước có người vẫy tay, phanh xe lại.
Lý Thuyên Dương thò đầu qua cánh cửa sổ vừa hạ cửa kính xuống:” Anh Viên, có tin tức không?”
“ Tin tức gì?” Viên Lượng lấy làm kỳ, tên này bị Dư Tội ném ở đầu đường, mỗi ngày bán củ đậu, ấy vậy mà bán tốt phết, còn có lãi:
“ Đồn trưởng của chúng tôi lâu lắm rồi chưa về.”
“ Bán củ đậu của cậu đi, khỏi lo chuyện không liên quan.” Viên Lượng không nhiều lời, đạp ga phòng đi:
Hơn hai tuần rồi, tiến triển giới hạn ở điều tra Lưu Kế Tổ, Dư Tội dẫn Lý Dật Phong đi gặp hết thân thích Vũ Tiểu Lỗi, tới giờ vẫn không tiến bước nào, cục trưởng Cố hỏi vài lần rồi. Song mơ hồ trong lòng Viên Lượng thấy không tra ra chưa chắc đã là chuyện xấu.
Đến cửa nhà Vũ Tiểu Lỗi cũng chỉ lướt qua, nhà gạch mái ngói, như kiến trúc của thế kỷ trước, cách tường có thể nhìn thấy cây táo, nếu 20 năm trước là nhà đại phú mới xây nổi, nhưng bây giờ đem so với nhà lầu san sát bên cạnh, trở nên sập xệ thảm thương.
Xe đi vào con đường nhỏ, một công nhân chạy từ đê xuống, là Lý Ngốc, cũng chặn đường hỏi:” Có tin tức của đồn trưởng của chúng tôi không?”
Viên Lượng lấy làm lạ:” Sao các cậu không tự liên hệ?”
Lý Ngốc thật thà nói:” Đồn trưởng dặn, phí di động ngoại tỉnh đắt lắm, đừng gọi bừa.”
Viên Lượng choáng:” Tiết kiệm tới mức đó sao, thế thì cậu cũng nên biết, cậu ta vì tiết kiệm chi phí, bình thường cũng không gọi điện cho tôi.”
“ À, vậy là không có rồi.” Lý Ngốc thất vọng lắm, không có đồn trưởng ở bên chỉ đạo, hắn cảm giác như mất phương hướng vậy: “ Đội trưởng Viên, thế phải theo dõi tới lúc nào, suốt cả ngày từ sáng đến tôi, nhà họ chẳng có một ai, mấy ngày liền chỉ chụp được hai người tới nhà, một người bán rau với một bà già tới tán gẫu, chán chết đi được.”
Viên Lượng thông cảm nơi này rất yên tĩnh, chỉ có xe qua lại, ít người đi bộ, Lý Thuyên Dương ít ra còn có thể bán củ đậu:” Cậu nên tin tưởng đồn trưởng của các cậu chứ?”
“ Sao thế, đội trưởng Viên, anh không tin đồn trưởng của chúng tôi à?” Lý Ngốc ngạc nhiên hỏi lại:
“ Tôi hỏi trước mà?”
“ Đương nhiên là chúng tôi tin, đồn trưởng giỏi lắm, vốn trước kia ở đồn chúng tôi phải ba tháng chẳng phát lương một lần, giờ có đồn trưởng, làm một tháng kiếm bằng ba tháng ... Anh đừng hiểu lầm nhé, mấy chuyện bắt cờ bạc phạt tiền, chúng tôi không thèm làm, thu nhập bình thường đã cao như thế.” Lý Ngốc giải thích đàng hoàng:
Viên Lượng cảm giác nói chuyện với cái bọn ngốc xã Dương Đầu Nhai này rất là mệt: “ Ý tôi không phải nói tới thu nhập.”
“ Tôi biết ý anh nói tới cái gì, phá án với đồn trưởng của chúng tôi là chuyện vặt, sau vụ án trộm trâu, điện thoại gọi tới đồn liên miên, ngày nào cũng có đồng nghiệp thỉnh giáo, đồn trưởng không thèm để ý. Lần này nếu chẳng phải Phong thiếu gia hết lời nhờ vả, anh ấy không thèm đi.” Lý Ngốc lải nhải mãi, Viên Lượng không nghe nổi lời tán dương này, định lái xe đi, Lý Ngốc ngăn cản: “ Đừng đi, ở lại nói chuyện với tôi đi, chỗ này buồn chết.”
“ Gọi điện cho đồn trưởng của cậu ấy, tôi không rảnh tán dóc với cậu.” Viên Lượng vừa định đi thì lại có điện thoại, thuận tay nhận máy, không ngờ là Dư Tội: “ ... Cậu có xe cơ mà, cái gì? ... Dật Phong không về ... Cậu phải đi xe khách? Được ... Cậu ở đâu, tôi tới đón.”