Đồn trưởng về rồi, Lý Ngốc hí ha hí hửng chạy tới định hỏi, không ngờ Viên Lượng đã lái xe phóng vù đi, để lại một lần khói đen xì, làm Lý Ngốc suýt sặc khói, tức giận chỉ xe chửi: “ Xì, vênh váo cái buồi, không có đồn trưởng chúng tôi, các người chẳng làm được cái trò trống gì cả, đồn trưởng vài ngày đã tìm ra manh mối lớn, đồ vô tích sự.”
Mắng xong chưa hả, hắn cởi quần đái về phía xe Viên Lượng, sau đó quay về bên đê, trốn sau bụi cây, ngôi nhìn cái nhà không người qua ống nhòm.
Hình như bỏ sót cái gì, khi hai người nói chuyện có người mở cửa lách vào, chỉ trong thoáng chốc ... Khoảnh khắc đó rất ngắn, Lý Ngốc bỏ lỡ rồi.
Đón được Dư Tội ở bến xe khách, tên này có vẻ tiêu sái lắm, chơi tỉnh thành vài ngày, mua thêm bộ quần áo mùa thu, chiếc áo có mũ, giày da sáng bóng, sơ mi gọn gàng, so với bộ dạng luộm thuộm trước kia khác biệt lớn, Viên Lượng phải nhìn thêm vài lượt. Tinh thần diện mạo khác hẳn, cứ như vừa cưới vợ vậy.
Lên xe Dư Tội hỏi ngay trình hình của hai cấp dưới, Viên Lượng kể qua loa tình hình, đợi xe đi tới chỗ vắng, hắn đỗ lại bên lề, quay sang nhìn Dư Tội nghiêm túc nói:” Có câu này tôi muốn hỏi cậu, giữa hai chúng ta hình như thiếu giao lưu nghiêm trọng.”
“ Thế à?” Dư Tội chẳng cảm thấy thế, y không nói thẳng, nhưng thái độ đủ để người đối diện hiểu:
“ Cậu thử nói xem, như chuyện tra Lưu Kế Tổ, một manh mối quan trọng như thế, các cậu lên cả kế hoạch phức tạp, vậy mà tới lúc cuối cùng cậu mới kể cho tôi biết ... Chúng ta làm cái nghề này luôn đa nghi, tôi thông cảm, nhưng nếu đã hợp tác cùng nhau, tôi không hiểu sự nghi ngờ này do đâu?” Viên Lượng xem ra có ý kiến với thái độ của Dư Tội:
Dư Tội xem hồ sơ của Viên Lượng, tên này từng đi lính, sau khi chuyển nghiệp thì công tác ở cục công an, chẳng có thành tựu gì, cũng không có sai phạm gì, cơ bản là một người làm việc đúng phận sự, khác hoàn toàn với y, hỏi lại:” Nếu tôi nói trước, thì anh sẽ làm gì?”
Viên Lượng gặp khó, có lẽ hắn không đồng ý hoặc ngăn cản, dù sao hắn thấy đó không phải tác phong của cảnh sát: “ Nhưng dù sao cậu không nói trước với tôi, rõ ràng gạt tôi ra ngoài, sợ tôi tranh công à?”
“ Tôi không có ý đó, nói thẳng nhé, tôi sợ anh cản trở tôi, vì cái huyện thành nhỏ gần như ai cũng có dây mơ rễ má với nhau. Nhưng dù anh cản trở thì tôi cũng sẽ làm, thế nên nói chỉ thêm mâu thuẫn, chuyện này rất khó, nặng không được, nhẹ không được, mềm không được, cứng không được, thế nên phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt, tôi tự biết cách làm việc của tôi, không phải ai cũng tiếp nhận được.” Dư Tội sau cuộc gặp với Sở Tuệ Tiệp thì lòng đã thản nhiên hơn nhiều: “ Tôi hỏi anh, tôi không có nhà, anh đã ra tay với vợ chồng đó chưa?”
Chuyện đó cần nói sao, tất nhiên là không, giờ ai cũng biết muốn ra tay thì phải từ người thân nhất, nhưng đó lại chính là chỗ không thể ra tay nhất.
“ Thấy chưa, anh sợ khó rồi.” Dư Tội nói thẳng:
“ Đúng là sợ khó.” Viên Lượng cũng là người thẳng tính, không phủ nhận: “ Tôi thấy dù chúng ta có bắt cha mẹ hắn tra khảo cũng chẳng ích gì, hổ dữ không ăn thịt con mà, họ không khai đâu, huống hồ cũng là người, tôi nhìn vợ chồng họ như thế, cảm thấy cục trưởng Chu vì vợ chồng họ mà ngã ngựa là tự chuốc lấy thôi.”
Dư Tội nhún vai, thái độ đồng tình đó nói lên hết rồi, y chẳng thấy mình phải nói gì thêm: “ Vậy nếu thấy Vu Tiểu Lỗi anh cũng tha cho hắn sao?”
“ Đương nhiên là không rồi, dù sao hắn là tội phạm giết người, chấp pháp và đồng tình không thể tính làm một.” Thái độ Viên Lượng rất cương quyết:
Dư Tội thở phào, y cũng hiểu mâu thuẫn tâm lý trong chuyện này thế nào, Dư Tội nheo mắt nhìn Viên Lượng như đánh giá mức độ đáng tin của người này: “ Được, vậy tôi hỏi anh nếu có cơ hội bắt Vũ Tiểu Lỗi, anh sẽ làm chứ?”
“ Chúng ta đang làm đấy thôi.”
“ Nếu chuyện này đột phá giới hạn tâm lý của anh thì anh có làm không? Ví như cách ly cha mẹ họ, không cần dài, theo trình tự thông thường là đủ, anh có làm không?”
Viên Lượng nắm chặt tay, có chút ngập ngừng:” Nếu cần thiết ... Vụ án này với họ cũng là gánh nặng, mỗi ngày họ sống trong sợ hãi lo âu cũng không dễ chịu.”
“ Được, vậy thì chúng ta cùng làm chuyện này, trong tay tôi đang có một kế hoạch chi tiết, anh nên chuẩn bị tâm lý, anh thực sự muốn chúng ta có tín nhiệm chứ? Nếu không tôi sẽ không nói với anh, còn tôi, dù không có anh thì tôi vẫn làm.” Dư Tội xác nhận lại lần nữa, làm chuyện này tuyệt đối không cho phép mềm lòng, nếu không chỉ gây mâu thuẫn, lại còn hỏng việc:
Viên Lượng suy nghĩ một lúc, gật đầu: “ Chắc chắn.”
Dư Tội ngả người sang ghé tai đem kế hoạch mấy ngày qua cùng nữ tặc thương lượng chi tiết nói ra.
Viên Lượng vừa nghe xong đã nuốt lời:” Không được, tuyệt đối không được, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng rất xấu.”
“ Cho nên chúng ta mới cần cùng làm khống chế ảnh hưởng của nó.”
“ Nhưng một khi tra ra, cuối cùng tra tới ai? Chẳng may dính líu tới chúng ta thì không chỉ là việc mất chức đâu.” Viên Lượng lắc đầu, cái kế hoạch đó làm hắn nghe đã muốn khủng hoảng tâm lý.
Dư Tội trấn an:” Anh yên tâm, tôi đã tìm được người gánh tội, không ai hoài nghi tới chúng ta đâu.”
“ Không được ... Không được ...” Viên Lượng cân nhắc một lúc, vẫn thấy không thể tiếp nhận, chuyện này thật điên rồ, nói trắng ra là phạm tội:
Dư Tội cạch một tiếng mở cửa, giọng khinh bỉ: “ Xem ra tôi không nên tin tưởng anh, bộ dạng như anh chỉ có thể bắt mấy trên cờ bạc hoặc mại dâm, anh làm việc của anh đi, không làm phiền anh nữa.”
“ Khoan ...” Viên Lượng nóng rát mặt, vừa mới nói có thể tin vào mình, giờ lại nuốt lời, vội gọi Dư Tội lại, nhưng y không để ý đã đóng cửa lại, mở cửa xe chạy theo, kéo tới dưới tàng cây rậm rạp:” Hay là, trước tiên báo cáo với cục trưởng Cố.”
“ Hắn ta không đồng ý đâu, nhưng nếu chúng ta làm thật, hắn ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua ... Anh mong lãnh đạo sẽ chịu trách nhiệm cho cấp dưới à, không hại người dưới là lãnh đạo tốt rồi.” Dư Tội trừng mắt lên:
Viên Lượng dứt khoát kéo Dư Tội lên xe, vội vàng lái về cục, Dư Tội không đi nên hắn một mình chạy lên văn phòng lãnh đạo tầng hai, đêm kế hoạch báo cáo vắn tắt, một lúc sau cảnh tượng mang cảm giác có tin mừng xuất hiện, cục trưởng Cố nhíu mày châm chước hồi lâu, nhấm ngụm ngước trà nói.
“ Viên Lượng này, làm thế khả năng có hiệu quả, khả năng không có hiệu quả, nếu như không có hiệu quả, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng xấu, anh nghĩ tới hậu quả chưa? Cần phải nghiên cứu, cần phải thận trọng, ngàn vạn lần không thể gây ra ảnh hưởng xấu, cho nên kế hoạch này không thể thông qua, đưa ra thảo luận cũng không thể ... Các anh nên tăng cường lực độ điều tra, phá án đại quyết chiến lần này, chúng ta không tranh thủ được ưu tú, ít nhất thì phải hợp cách ...”
Quả nhiên là lãnh đạo, khả năng tiếp nhận cao hơn hẳn mình, đúng như Dư Tội dự liệu, không thông qua, nói một tràng đạo lý song cũng không có một lời phản đối.
Nếu lãnh đạo không phản đối, vậy có thể thử một phen xem sao.