Trời vào đêm, một chiếc xe Santana màu trắng đỗ lại ở bên ngõ Liễu Lâm phía sau Tập Hổ Doanh, chợ đêm náo nhiệt đủ sắc màu lóa mắt, Lý Dật Phong ngó nghiêng bốn xung quanh, lòng chả hiểu gì cả.
Đương nhiên nghi hoặc lớn nhất chính là ở bên cạnh, hắn nghiêng đầu sang nhìn nữ nhân đang cầm điện thoại xem gì đó, chỉ biết là họ Sở, nhìn từ mặt bên, mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt, thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm nhẹ, chắc chắn không phải là mùi nước hoa, là mùi thơm thân thể ... Đúng, chắc chắn, chỗ mái tóc buông xuống ngực là đường cong ưu mỹ nhô lên, nơi đó hẳn là nguồn gốc mùi thơm.
Ực, tiếng nuốt nước bọt, Sở Tuệ Tiệp tai mắt rất nhạy đột ngột quay đầu sang nhìn Lý Dật Phong, bộ dạng hết sức đơn thuần hỏi:” Đói rồi à?”
Lý Dật Phong vội vàng gật đầu, định nhân cơ hội mời Sở mỹ nữ cùng ăn tối, Sở Tuệ Tiệp giơ di động lên:” Nhịn một chút, chúng ta xuống xe thôi.”
Ấn mở cửa, Cẩu thiếu gia xuống xe theo, hơi chậm hơn một chút, hắn cố ý, ở khoảng cách vừa vặn, nhìn bước chân uyển chuyển như mèo của Sở Tuệ Tiệp, bờ mông tròn vành vạnh cùng với vòng eo thon thả, mẹ nó chứ, làm Cẩu thiếu gia nhìn tới toàn thân thiêu đốt.
“ Lại đây.” Sở Tuệ Tiệp dừng bước, đợi Lý Dật Phong tới gần, hết sức tự nhiên đưa tay ra khoác lấy, đóng giả đôi tình lữ, đi qua chợ đêm:
Ui cha cha, người rất đông, thi thoảng mỹ nữ phải nép sát vào người hắn, cánh tay lại chạm phải chỗ êm ái tốt cùng đó, tim Cẩu thiếu gia đập rộn lên, thiếu chút nữa hưng phấn ngất xỉu. Mẹ nó, em gái này mà đưa lên giường một lần, tổn thọ mấy năm cũng đáng.
Nhưng hắn cũng biết khả năng không cao, cô gái mà không biết đồn trưởng mời từ đâu tới này, hắn tận mắt nhìn thấy cô đi vào một căn nhà có dấu niêm phong của cảnh sát mà không cần chìa khóa, tận mắt nhìn thấy cô thuần thục tháo rỡ cái gì đó từ máy vi tính, thấy cô dùng thứ ngôn ngữ mà hắn không hiểu thương lượng với người khác, hắn biết, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Không phải bọn XHĐ theo kịp thời đại, tuyển mộ mỹ nữ chứ?
Không giống, hay là cảnh sát?
Hai suy đoán cực đoán lóe lên trong đầu Lý Dật Phong, có điều hắn không có nhãn quang của đồn trưởng, cảm thấy suy đoán của mình tựa đúng tựa sai, đoán đi đoán lại, chân vấp một cái, loạng choạng sắp ngã thì được người ta giữa lại.
Sở Tuệ Tiệp nhắc: “ Cẩn thận chút, chỗ này tối lắm.”
Í, đã đi qua chợ đêm lúc nào thế, trước mắt là cái xưởng cũ bị phá bỏ bảy tám phần, không ai sinh sống, tối om om, Lý Dật Phong càng có cớ đi gần mỹ nữ, ngửi mũi thơm ngây ngất tâm hồn:” Chị Sở, chúng ta tới đây làm gì?”
“ Tới một chỗ không thể nói với người ngoài.”
“ Là chỗ nào?”
“ Chính là chỗ chỗ không thể nói với người ngoài như cậu chứ sao.”
Lý Dật Phong trố mắt:” Không thể nói nhưng lại có thể tới à?”
“ Đương nhiên, có thể tới, không thể nói, biết trong lòng là được rồi.” Sở Tuệ Tiệp không tiết lộ thêm chút thông tin nào:
Lý Dật Phong chất đống câu hỏi trong đầu, nhưng cô đã đưa tay đặt lên cánh cửa, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng lách cách, không biết dùng công cụ gì, chưa hết kinh ngạc thì bị đẩy vào, lên thẳng tầng thượng, gõ cửa một nhà ngay cả cửa chống trộm cũng chẳng có.
“ Chị Sở, cứ mở cửa mà vào, đợi gì nữa.”
“ Người dám dùng loại cửa này chỉ có hai loại, một là không có để trộm, hai là không sợ người ta trộm, cậu muốn tìm kích thích thì cứ thử.”
Lý Dật Phong im luôn không nói nữa, càng hỏi càng giống đứa ngốc không biết gì hết.
Cửa mở ra, không ngờ bên trong có lưới thép, cửa có ba cái khóa xích, người bên trong hỏi một câu làm cái gì, Sở Tuệ Tiệp đáp: Tìm Tử Hà.
Kỳ, cửa mở ra từng cái một.
Trong phòng khách bày mấy cái máy vi tính.
“ Tôi là Tử Hà.” Người mở cửa nheo mắt nhìn Lý Dật Phong và Sở Tuệ Tiệp, có vẻ không vui: “ Nhìn các người không phải trong nghề?”
Sở Tuệ Tiệp điềm nhiên đáp:” Có quan hệ gì không, hợp tác một lần không phải vào nghề rồi à, hơn nữa chúng tôi tìm người tay nghề cao nhất trong giới còn gì.”
Câu này làm nam tử kia cười hăng hắc, lộ ra hai cái răng cửa lệch, ngồi về bên cái máy tính, hứng thú nhìn Sở Tuệ Tiệp, ánh mắt hơi đờ đẫn. Cô gái này không thuộc loại hình sở hữu đường cong bốc lửa, càng không phải có vẻ đẹp làm người ta nhìn một cái đã điên đảo, nếu phải nói có điểm nào nổi bật thì không thể miêu tả nổi, ăn mặc cũng hết sức giản dị, áo sơ mi, quần âu cùng buộc tóc đuôi ngựa. Giống như sinh viên ngây ngô, lại có chất của nữ nghệ sĩ trẻ, sự thanh lịch của giáo viên, muôn vàn nét đẹp hội tụ làm một, từ màu da nõn nà, xương quai xanh thanh tú, mái tóc đen óng mượt , cái gì cũng lấy đi hồn vía của người khác.
Lý Dật Phong thoáng cái nhìn ra ngay, thằng cha này giống mình, hận không thể đem mỹ nữ trước mắt lột sạch sẽ đưa lên giường.
Ánh mắt đó làm Lý Dật Phong có chút ghen tuông, hỏi chen vào: “ Anh Hà, anh làm gì mà nhiều máy tính thế?”
Tử Hà thu hồi ánh mắt đắc ý nói: “ Tìm tới tôi mà không biết tôi làm gì à, nói một cách đơn giản, tôi có thể biến mộng tưởng của mọi người thành hiện thực ... Vì như sống nói thành chết, tốt biến thành sống, bảo bối thành rác rưởi, hoặc ví như đưa một người bình thường lên làm minh tinh, khiến một minh tinh thối hoắc, tôi có thể làm được.”
Vừa nói vừa nhìn Sở Tuệ Tiệp như ám thị gì đó.
Lý Dật Phong khinh bỉ: “ Làm như anh là quan viên chính phủ không bằng?”
“ Quan viên chính phủ? Đúng là sỉ nhục chúng tôi, chúng tôi là chiến binh tự do trong thể giới ảo, là hiệp khách trên không gian mạng.” Tử Hả đính chính, hất hàm ngạo mạn:
À, hiểu rồi, nói đơn giản là kẻ tung tin đồn trên mạng, Lý Dật Phong không để vào mắt.
Sở Tuệ Tiệp kệ hai người đấu khẩu, mở túi xách tay lấy ra cái ổ cứng, vài cái đĩa DVD, ném lên bàn: “ Công cụ sửa chữa ổ cứng KAT Nga, toàn bộ, không phải bản crack, 11 bản mạch laptop, thêm mật mã sửa chữa, cấp công xưởng, đủ chưa?”
Tử Hà mắt sáng lên, vuốt ve cái đĩa cứng: “ Không tệ, không tệ, thứ này trong tay người biết hàng, giá trị rất lớn, giá cao như thế, không có nguy hiểm chứ?”
Sở Tuệ Tiệp đi tới, ngón tay gõ trên bàn phím một hồi, nhập vào địa chỉ trang web, vài bức ảnh cùng chú thích: “ Làm nó hot lên cho tôi.”
Tử Nhà nhéo mắt nhìn ảnh, thất vọng lắm: “ Thành quản đánh người à, chẳng có gì mới mẻ, tin tức này ai mà để ý ... Đừng nói là đánh người già, thành quản có đánh người ngoại quốc, người ngoài hành tinh cũng không hiếm.”
“ Không bảo anh đánh giá chuyện này, mà muốn anh làm nó ầm ĩ lên.” Sở Tuệ Tiệp nhấn mạnh:
“ Không dễ, hoàn toàn không có giá trị tin tức, bây giờ lăng xê có thể không cần lý do, không cần logic, không cần giới hạn, nhưng không thể không có điểm sáng.” Tử Hà gặp khó, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tử Hà không thể chịu thua, kiến nghị: “ Ví như tin tức này muốn làm nổi bật ông bà già này, phải giật tiêu đề ‘ bà già sáu mươi ngoại tình bị người ta đánh giữa phố’, hoặc là ‘ ông già bảy mươi chơi gái bị ăn đòn’, muốn không hot cũng khó ... Hai là ghép hai người này thành một đôi ‘ ông già bảy mươi và bà già sáu mươi lộ gian tình, con cái đánh đập’, chắc chắn thu hút.”