Chỉ thoáng chốc Lý Dật Phong phải thay đổi hoàn toàn cái nhìn về người trước mắt, giơ ngón cái: “ Nhân tài, thế mà cũng nghĩ ra được.”
“ Không phải người mới nghĩ ra được.” Sở Tuệ Tiệp cạn lời:
Tử Hà không thấy xấu hổ mà còn tự hào, chứng tỏ đây là loại nhân cách bị chó tha từ lâu:” Ha ha ha, quá khen quá khen rồi, nhưng mà tôi nói này, các người đừng có suốt ngày chơi xấu anh em thành quản chứ, với lại giờ họ đã nổi danh toàn thế giới rồi, bôi bẩn thêm ích gì?”
“ Tóm lại là anh không làm được chứ gì, chúng tôi tìm người khác.” Sở Tuệ Tiệp không thèm nhiều lời, cầm luôn lấy ổ đĩa cứng:
Tử Hà cuống lên giữ lại, thuận tay nắm luôn bàn tay nhỏ nhắn của Sở Tuệ Tiệp, cười híp mắt: “ Đừng vội, hai người muốn làm thì làm theo ý hai người ... Có điều thù lao?”
“ Anh còn muốn thù lao gì nữa?” Sở Tuệ Tiệp để yên hắn nắm tay, bộ dạng ngây thơ:
“ Xem cô nói kìa, vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi, thế này đi, chúng ta cùng ăn khuya, thong thả bàn bạc, thế nào? Cô còn chưa biết hết bản lĩnh của tôi đâu ... Ví dụ như cô muốn nổi tiếng trên mạng, quá đơn giản, nếu cô muốn cởi một phát thành danh, tôi cũng có thể làm được ... Ấy đứng hiểu lầm, thân thể là vốn liếng của nữ nhân, vốn liếng tốt như thế cô nên học cách dùng, chuyện này tôi có thể giúp cô, cô hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh …”
Tử Hà vừa nói vừa vuốt ve bàn tay của Sở Tuệ Tiệp, khuôn mặt hạnh phúc, nhìn Sở Tuệ Tiệp cười tít mắt tựa hồ động lòng lắm, Lý Dật Phong lửa giận bốc cao ba trượng, ngó nghiêng tìm vũ khí.
Chẳng ngờ không khề có một chút dấu hiệu nào, Sở Tuệ Tiệp bẻ tay một cái thoát ra, Tử Hà bị đau kêu lên, lưng khom xuống. Lý Dật Phong nhìn kỹ, té ra bàn tay trắng trẻo kia đang nằm lấy ngón giữa của Tử Hà bẻ ra sau, Tử Hà á á á liên hồi, tiếp đó bốp bốp mấy tiếng, tát tên đó ngã xuống đất.
Lý Dật Phong rùng mình, không ngờ chị Sở mong manh yếu đuối lại ra tay dứt khoát như vậy, lưng lành lạnh, lúc đi qua chợ đêm, hắn lợi dụng chỗ đông người, đụng chạm không ít.
Á, Tử Hà rút lên, giày cao gót đạp vào chỗ mềm, lại á một tiếng, bị dẫm thêm hai phát.
Tiếng ái dà không ngớt, đó là do Sở Tuệ Tiệp đá vào mông Tử Hà, mũi giày cứ nhè chỗ hoa cúc mà đánh, làm Tử Hà sảng khoái kêu lên hồi, úi da, bà cô ơi nhẹ chút, Lý Dật Phong đứng im thin thít không dám phát ra chút tiếng động nào.
Thoáng cái xử lý xong Tử Hà, Sở Tuệ Diệp ngồi xuống, lại tát hai phát, nét mặt vẫn hết sức dịu dàng: “ Quên nói với anh, bản lĩnh của tôi mà anh chưa biết cũng nhiều lắm. Nói đơn giản chút, làm không?”
“ Làm làm làm, chị yên tâm, làm ngay bây giờ đây.” Tử Hà nằm trên mặt đất như chó luôn mồm cầu xin:
“ Buổi sáng không thấy, cẩn thận bà đây rỡ cái ổ cho của mày, đi.”
Sở Tuệ Tiệp tát phát nữa, đứng dậy gọi Lý Dật Phong đi thẳng, không quay đầu lại.
Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu, chẳng những làm Tử Hà sợ chết khiếp, Lý Dật Phong cũng rụt rè hẳn, mỹ nữ thanh thuần yểu điệu thế này nhưng lại mang tính cách của nam nhân đúng là tạo hóa trêu người, vừa đi vừa nuối tiếc, không để ý bước hụt lao về phía trước.
Sở Tuệ Tiệp nhanh tay đỡ lấy:” Sao thế, đi mà cũng không vững, chút chuyện nhỏ thế mà cũng sợ.”
“ Chị, hay dở gì em cũng là cảnh sát.” Lý Dật Phong đứng thẳng lên:
“ Ồ, chê tôi không cho cậu cơ hội ra tay chứ gì, được, người tiếp theo để cậu xử.”
“ Không phải không phải, ý em nói là cảnh sát làm sao đánh người được.” Lý Dật Phong sửa lời nhanh như chớp:
Chỉ có tiếng cười khúc khích lan tỏa trong ngõ, đi ra ngõ, dưới ánh đèn Sở Tuệ Tiệp mới quay đầu nhìn Lý Dật Phong bước thấp bước cao theo mình, không vừa mắt tí nào:” Tôi không hiểu cậu làm cảnh sát kiểu gì?”
Cánh môi hồng bĩu một cái, mắt thoáng qua thất vọng, lại nói Lý Dật Phong từ ăn uống chơi bời hơn người một chút, hôm nay mới phát hiện mình không hợp cách chút nào, xấu hổ ngoan ngoãn theo sau chị Sở, bảo sao nghe vậy.
Lần lượt bị Sở Tuệ Tiệp, Lý Dật Phong dọa dẫm kèm mua chuộc, Tử Hà, Bạo Mễ Hoa, Ngư Nhi Du, Âm Tiểu Thất ... Một loạt danh nhân trên mạng có tiền án ở cảnh sát mạng rải hết quân ra nổi sóng nổi gió, đám người không tiết tháo, không liêm sỉ, điên cuồng tung tin lên mạng.
Thành quản huyện Cổ Trại ẩu đả đôi vợ chồng già, khiến cả hai trọng thương.
Cùng lúc đó Dư Tội dẫn Lý Ngốc và Lý Thuyết Dương âm thầm lái hai chiếc xe tới cửa hiệu Vũ gia, đây là nơi "gây án" trong truyền thuyết, nhất định phải có xe cảnh sát.
5 giờ sáng, Viên Lượng cả đêm không ngủ mới rời đội hình cảnh, có lẽ vì đấu tranh tư tưởng quá kịch liệt, hắn chẳng có chút buồn ngủ nào, xe đi tới Vũ gia, quy luật sinh hoạt của họ đã bị nắm chắc rồi, nửa tiếng nữa hai ông bà già sẽ thức dậy.
Lâm trận rồi mà Viên Lượng vẫn chú trừ, khẽ hỏi Dư Tội:” Cậu chắc chứ, ra tay một cái là đánh cỏ động rắn, nếu không tìm được tung tích của Vũ Tiểu Lỗi sẽ càng khiến hắn cảnh giác.”
“ Chúng ta không đủ lực lượng, vượt địa bàn tra xét quá tốn kém, thế nên chỉ còn cách để họ tự nhảy ra thôi, đằng nào bây giờ hắn trốn có ai tìm ra đâu, không được hắn trốn kỹ hơn cũng thế.” Dư Tội vừa nói vừa xem tin trên di động:
“ Tin đồn này sẽ nhanh chóng bị chính quyền phủ nhận.” Viên Lượng như đang cố gắng phủ định hiệu quả để chuyện này dừng lại:
“ Quá tốt, chính quyền phủ nhận tức là thừa nhận.” Dư Tội chẳng ngẩng đầu lên:” Mọi người đều bị lời lẽ đường hoàng của chính quyền lừa gạt nhiều rồi, bọn họ nói chả ai tin đâu.”
Viên Lượng hết nói, từ hôm qua tới giờ, mỗi lần hắn tìm ra sơ hở để phủ định đều thì Dư Tội đều có câu trả lời rất thỏa đáng, xem ra chỉ còn cách lên cái thuyền giặc này thôi.
5 giờ 30 phút, mấy người Viên Lượng cảnh phục gọn gàng tới gõ cửa Vũ gia, đưa lệnh triệu tập, mặt lạnh tanh nói:” Vũ Hướng Tiền, Lý Huệ Lan, chúng tôi hoài nghi hai người che dấu nghi phạm Vũ Tiểu Lỗi, giờ chúng tôi chính thức triệu tập, xin mời.”
Dù nhìn ở khoảng cách gần, hai khuôn mặt già nua tang thương đó rốt cuộc có kinh ngạc không? Không hề, Vũ Hướng Tiền thở dài:” Đợi một chút, tôi thay quần áo.”
“ Được, cả vợ ông nữa, cũng sẽ bị hỏi chuyện.” Viên Lượng không tự nhiên lắm, nhìn ông bà già lom khom vào trong, quay đầu lại thấy mặt Dư Tội vô cảm, ngồi im nhìn vào trong nhà.
Không lâu sau hai vợ chồng đã trải qua vô số chuyện tương tự không có chút phản ứng quá khích nào, nếu thay quần áo sạch sẽ, ra ngoài chỉnh lại mép áo cho thẳng, lên xe cảnh sát.
Nhìn chiếc xe hú còi đưa người đi, Viên Lượng nói: “ Tôi dám cược không hỏi ra điều gì.”
“ Tôi cược anh thắng.” Dư Tội không nhìn ra điều gì, dễ hiểu thôi, bọn họ đối phó với cảnh sát cả đời rồi, thứ nên học thì đã học được hết:
Hai người không nói nhiều nữa, để lại một chiếc xe cảnh sát lẻ loi đỗ trước cửa.
Đó là kế hoạch, khi tin đồn nổi lên, đương sự không rõ tung tích, trước nhà và cửa hiệu đều có xe cảnh sát, không cần nói thêm, nhiều nguyên tố mất cảm như thế, đủ khiến kẻ hiếu sự tưởng tượng ra thêm tình tiết gay cấn ...
Khởi nguồn tin đồn luôn là vì động cơ và mục đích không thể tiết lộ, hiệu lực của nó quyết định bởi có bao nhiêu con đường lan truyền, mà thế giới ảo đem tới khả năng vô hạn.