“ Không phải nó.” Lý Huệ Lan xem lướt qua rồi bỏ ảnh xuống:
“ Không thể nào.” Dư Tội không tin, y rất tự tin bức ảnh do Lạc Gia Long chỉnh sửa này sẽ qua mắt được Lý Huệ Lan, dù sao mười mấy năm không gặp, bà ta có tinh minh đến mấy cũng chỉ là bà già sống ở huyện thành nhỏ, không nhìn ra vấn đề được, vậy mà người ta mất chưa tới ba giây:
“ Hoặc là không phải nó, hoặc là các cậu làm giả.” Bà già nói rất chắc chắn, đột nhiên hỏi:” Cậu không có mẹ phải không?”
Dư Tội sững người, nhất thời á khẩu không đáp được.
“ Ồ đúng là không có.” Lý Huệ Lan khẳng định:
“ Làm sao dì nhìn ra?” Dư Tội ngạc nhiên lắm, y luôn tự tin vào đôi mắt của mình hôm nay xem ra không bằng bà già trước mắt:
“ Tôi nhìn thấy cậu uống nước từ vòi, ăn sáng thì cầm thìa và vào mồm, tùy tiện ngồi ở bệ cửa, đó là thói quen xấu do từ nhỏ không có ai quan tâm uốn nắn ... Giờ cậu đem tấm ảnh không phải con tôi đặt trước mặt tôi, ngay cả chuyện bình thường cũng không hiểu, chắc chắn không có mẹ yêu thương.” Lý Huệ Lan hiền từ nhìn Dư Tội, như thấy đứa bé này càng đáng thương:
Không cần hỏi nữa rồi, Dư Tội ngồi im một lúc thu dọn số ghi chép cùng ảnh, mặt cứng đờ, hồi lâu chưa bình tĩnh lại, chưa kịp khai thác điểm yếu của người ta thì bị người ta đánh trúng chỗ yếu nhất trong lòng ...
“ Vũ Hướng Tiền, hôm nay chúng ta nói chuýt chuyện cũ, lại mời chú tới đây, chú không ý kiến chứ?” Viên Lượng đi thẳng vào chính đề, ông già này ít nói, nghe đâu trong nhà do người vợ quyết hết:
“ Cậu hỏi đi.” Vũ Hướng Tiền hời hợt nói: “ Dù sao thì tôi cũng chẳng biết gì cả.”
Viên Lượng biết loại người trầm tính này một khi ngoan cố thì không làm gì được người ta, đặc biệt là tuổi ông ta nhiều như thế, còn khó đối phó hơn bọn trộm cướp, may là hôm nay cũng không mang nhiều hi vọng: “ Chuyện trước kia tạm gác qua một bên, chúng ta nói chuyện tiền đi.”
“ Tiền gì?” Ông già ngơ ngác:
“ Là thu nhập của chú đấy.”
Ông già ngẩn ra, tựa hồ không lường trước được việc này, ấp úng hồi lâu mới đưa ra một đáp án rất nản: “ Chuyện đó tôi không làm chủ, vợ tôi quản hết.”
“ Thì cũng phải biết sổ sách chứ, tôi tính thử nhé, tiền lương hưu của chú là 3700, ở huyện ta thế là cao lắm rồi, lương của vợ chú cũng không thấp, chừng 2600, nói cách khác thêm vào phúc lợi của đơn vị cũ, mỗi năm lương chừng 7, 8 vạn, cái cửa hiệu kia thuê 3 vạn, lợi nhuận có thấp cũng được 5 vạn .... Mỗi năm kiếm được 12, 13 vạn, mà đó chưa phải là toàn bộ.” Viên Lượng tặc lưỡi:
Ông già cứng đầu đáp lại: “ Thu nhập cao cũng phạm pháp à?”
“ Không phạm pháp,” Viên Lượng lấy một tờ giấy đưa ra:” Có điều hướng đi không rõ, tài khoản của hai người chưa tới 2 vạn, tiền đặt hàng chỉ ba bốn vạn, còn có nhiều khoản nợ, chúng tôi đều rõ, chữ tín của chú trong nghề rất tốt.”
Ông già vặn: “ Pháp luật có khoản tài sản không rõ ràng, bây giờ lại thêm tội tiêu tiền không rõ ràng à?”
Viên Lượng phe phẩy hóa đơn ngân hàng: “ Tôi hoài nghi chú ngầm tài trợ cho nghi phạm giết người Vũ Tiểu Lỗi, là con chú.”
Ông già rối rít xua tay: “ Tôi không làm, tôi không làm gì hết.”
“ Vậy hướng đi của thu nhập giải thích thế nào?”
“ Chuyện này tôi có thể không trả lời cậu, nếu cậu nghi ngờ tôi, tôi nói gì thì cậu vẫn cứ nghi ngờ, không phải là làm khó tôi à?” Vũ Hướng Tiền cực lực không phối hợp:
“ Cứ đúng sự thực mà nói đi, đâu cần hao tốn thời gian ở đây như thế?”
“ Là các cậu, không phải tôi ... Trước kia đại bộ phận tiền bạc của tôi tiêu hao ở chỗ cảnh sát, còn nói tôi à?” Vũ Hướng Tiền từng là cục trưởng, đâu vừa: “ Cậu không cần làm cái mặt khó coi đó, tôi nói đều là sự thực, mấy năm trước các cậu tra tôi, đồn công an tới nhà, tôi phải lo lót, đội hình cảnh tới nhà, tôi phải cho một chút, còn cả lãnh đạo trong cục, có ai là không phải biếu xén? ... Tôi bị giam nửa năm, vợ tôi đi tố cáo nửa năm, không phải tiêu tiền à? Dân cảnh, hình cảnh, quản giáo, nhờ vả bọn họ không phải dùng tới thể diện, mà là dùng tới tiền ... Mấy năm qua kiếm được còn chưa đủ bù đắp vào số tiền vay mượn trước kia, tiền đều tiêu cho cảnh sát các cậu, nhưng nếu đối chất thì tôi không dám thừa nhận đâu.”
Thư ký mặt tái mét, với tình hình trong nước mà xét thì khả năng lớn là sự thực, khiến Viên Lượng không dám truy hỏi nữa, truy tiếp người ta ra lãnh đạo mình nhận tiền thì làm sao.
Thua rồi, hắn ném mạnh cặp tài liệu xuống, không hỏi nữa.
Ngày đầu giao phong, hai người chia nhau thẩm vấn thì bại cả đôi, buổi trưa ăn cơm không thấy vị gì, Dư Tội và Viên Lượng giao lưu, đổi người ...
Ba tiếng sau, vợ chồng Vũ Hướng Tiền, Lý Huệ Lan sau khi ăn cơm và nghỉ trưa, lại bị gọi tới phòng thẩm vấn.
Lần này tiếp đãi Vũ Hướng Tiền là Dư Tội, vẫn khách khí rót nước, ông ta lục túi, Dư Tội vội châm thuốc, báo cáo ghi rõ rồi, cán bộ già này hút thuốc Hồng Mai chỉ có 3 đồng rưỡi.
Buổi sáng Dư Tội bị kích thích một hồi, buổi chiều cẩn thận hơn rất nhiều, cố gắng che dấu toàn bộ cảm xúc, đánh già ông già này, hai vợ chồng giống nhau như đúc, mặt mày âu sầu khổ não, đều kín miệng như bưng. Ông già đối diện với cảnh sát có vẻ không còn cảm giác gì nữa, rít thuốc từng ngụm lớn, khói phả ra từ mũi, tay cầm điếu thuốc sần sùi, nứt nẻ, dán băng dính, nếu không biết tình huống thì nghĩ là công nhân già ngày không đủ ba bữa, không có con cái nuôi.
Thương hại là không thích hợp ở hoàn cảnh này, Dư Tội bắt đầu: “ Chú Vũ, chúng ta tiếp tục đề tài buổi sáng, có thể nói tình hình con chú không?”
“ Ha ha ha, đã mười mấy năm không gặp, cậu bảo tôi nói cái gì đây?” Vũ Hướng Tiền dửng dưng:
“ Vậy thì nói chuyện mười mấy năm trước.”
“ Có gì mà nói, nó bị mẹ nó chiều hư rồi đi giết người, chẳng phải ngoài kia hay nói thế à?” Vũ Hướng Tiền đã hút hết thuốc, dụi vào gạt tàn, lấy điếu nữa hút tiếp:
Dư Tội thả lỏng không nói gì, cúi đầu xem hồ sơ, im lặng một lúc thình lình lên tiếng: “ Lưu Kế Tổ vì bao che Vũ Tiểu Lỗi đã bị giam giữ hình sự, chú không định nói gì về chuyện này à?”
Vũ Hướng Tiền run tay, theo bản năng tránh ánh mắt Dư Tội.
“ Anh ta không chỉ đem tai họa tới cho một người, ba người bạn học đều kết cục không tốt, cảnh sát liên tục tới tra xét, gần như hủy cuộc sống bình thường của họ, không chỉ họ, còn cả thân thích bạn bè của chú đều bị tra hỏi, đại bộ phận không dám tới nhà nữa ... Chuyện này chưa kết thúc thì tim mọi người đều treo ngược, chú thấy cách giải quyết này là hay à?” Dư Tội hỏi:
Vũ Hướng Tiền không trả lời.
“ Chú làm rất tốt, chẳng những nuôi con gái người chết, còn ma chay cho cha anh ta, chuộc tội như thế, không kỳ vọng một ngày con chú có thể về quê à? Vợ chồng chú ngày ngày vất vả làm lụng, chẳng lẽ không phải vì muốn sau này có chút giành dụm cho anh ta, nhưng khi hai người trăm năm, ai tới để tang.”
Những lời nhói tim đó không làm ông già phản cảm, nước mắt từ đôi mắt đã mờ đục chậm chạp lăn trên gò má đầy nếp nhăn, ném thuốc đi, thở dốc.