Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 489 - Q4 - Chương 159: Càng Đánh Càng Thua.

Q4 - Chương 159: Càng đánh càng thua. Q4 - Chương 159: Càng đánh càng thua.

Suốt từ sáng tới giờ mới nhìn thấy một tia hi vọng, Dư Tội nắm lấy tích tắc tâm lý yếu đuối ấy của Vũ Hướng Tiền, nhẹ giọng nói: “ Chú Vũ, pháp chế bây giờ tốt hơn 18 năm trước nhiều, anh ấy bỏ trốn bao năm, nếu không gây án, thêm vào tự thú cùng với chú dì bao năm qua bồi thường gia đình người chết, tòa khi phán quyết sẽ châm chước, dù sao là nhất thời kích động, không phải cố ý mưu sát. Chỉ khoảng 10 năm thôi, chấp hành án tốt thì 8 năm là cùng, chú dì vẫn còn cơ hội nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng có thể sống đàng hoàng không phải nơm nớp lo sợ như bây giờ, tất cả đều được giải thoát, thế không phải là tốt sao?”

Vũ Hướng Tiền vẫn không nói không rằng, cứ khóc thút thít, tay lau nước mắt liền hồi.

Dư Tội im lặng đợi rất lâu, đến khi tâm tình ông ta khôi phục mới tiếp tục: “ Chú Vũ, cho tôi biết anh ấy ở đâu, hay chú đi dẫn anh ta về?”

Vũ Hướng Tiền liên tục lắc đầu, đôi mắt từ bi thương chuyển sang kích động: “ Tôi không biết nó ở đâu, tôi nuôi một thằng nghịch tử như thế, hại bao nhiêu người, tôi chỉ muốn đích thân bóp chết nó ...”

Dư Tối ngớ ra, thư kí viên dừng bút, phản ứng này chẳng ai ngờ tới, Vũ Hướng Tiền kích động quá độ, thở hồng hộc, tay run rẩy, mặt hưng dữ, giờ thách y cũng không dám hỏi tiếp nữa rồi, chỉ còn một việc để làm.

Gọi bác sĩ.

Cách đó mấy gian, cuộc so kè giữa Viên Lượng và Lý Huệ Lan cũng vào giai đoạn quan trọng.

Ông già có chút cố chấp, không dễ nói chuyện, bà già rất ôn hòa, trừ không nói con trai ở đâu thì chuyện gì cũng nói rất hợp tình hợp lý, khi hỏi tới hướng đi của thu nhập, Lý Huệ Lan hỏi lại: “ Tiểu Viên, à không, giờ phải gọi là đội trưởng Viên, tuy luật pháp quốc gia chúng ta không quá tôn trọng riêng tư cá nhân, nhưng chuyện thế này, tôi cũng có quyền không nói với cậu, phải không?”

“ Đúng, cho nên đây chỉ là hỏi chuyện, không phải giam giữ, làm rõ một số chuyện chỉ có lợi cho hai người thôi.” Viên Lượng nhận ra, hai ông bà già này đối phó với cảnh sát mười tám năm, không chỉ học vài thủ đoạn, e cả luật pháp cũng thấu triệt:

“ Tôi có thể nói.” Lý Huệ Lan thình lình trả lời:” Số tiền các cậu hỏi, tôi cho con trai tôi đấy.”

Viên Lượng giật nảy mình, mở to mắt không dám tin vào tai mình, bà ta thừa nhận rồi sao?

Nhưng Lý Huệ Lan chẳng cho hắn cả kịp mừng hụt: “ Tôi chuộc tội cho nó, Trần Kiến Đình là kẻ khốn nạn, nhưng ông Trần là người tốt, chúng tôi không chiếu cố thì lương tâm không chịu được, ông ấy chết rồi, hai mẹ con họ cũng không có thu nhập gì, chúng tôi không tiếp tế, về tình lý đều không thông ... Bao năm qua đứa bé đó từ tiểu học tới đại học, ông Trần đơn vị góp vốn xây nhà, còn cả ma chay, chỗ nào cũng cần tiền. Rồi chồng tôi bị bắt, tôi đi cáo trạng nửa năm, kiện thắng rồi, nhưng nhà thiếu chút nữa bán mất ... Cậu nói xem, hoàn cảnh đó bao nhiêu tài sản chịu cho nổi?”

Viên Lượng á khẩu, đây là điểm khả nghi nhất mà Dư Tội chỉ ra, giờ thành quá quá thiếu vững chắc, cho dù vẫn hoài nghi, nhưng bọn họ có thể nói ra vô số lý do lấp kiếm, nói rõ ràng khó phản bác nổi. Thậm chí cả viên thư ký cũng phải kính phục đồng tình bà già này.

“ Những tình huống này chúng tôi hiểu được phần nào.” Viên Lượng cắn răng nói tiếp: “ Dì Lý, chúng ta quay về chuyện chính, hai người cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu, án mạng không có thời hạn truy tố, bất kỳ cục trưởng đội trưởng nào lên cũng sẽ phải hỏi tới, bây giờ hoàn cảnh pháp luật đã thay đổi rồi, nếu như ra đầu thú ... Tôi dám đảm bảo, dưới tình huống như thế, hình phạt không quá nặng ...”

“ Viên Lượng à.” Lý Huệ Lan đột nhiên gọi thẳng tên, hiền từ nói: “ Tôi biết mẹ cậu, mẹ cậu tái hôn, mang theo cậu tái giá với cha cậu hiện giờ ... Bà ấy là người tốt, số mệnh lại chẳng tốt, có một lần tới hiệu nhà tôi mua đinh, hai chị em chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, nhắc tới chuyện nhà ai cũng rơi nước mắt ...”

“ Này này ...” Viên Lượng tức giận lẫn xấu hổ, cái huyện thành nhỏ này e là chuyện trong nhà khó dấu diếm nhau, huống hồ mẹ hắn và Lý Huệ Lan thân thiết từ nhỏ, cuộc sống đều không như ý, tâm sự với nhau là bình thường, song giờ có người ngoài ai muốn bị nói ra:” Chúng ta đang nói chuyện công, dì lôi mẹ tôi vào làm cái gì?”

Tức điên người, chỉ còn thiếu điều vỗ bàn chửi bới, nhưng Lý Huệ Lan không sợ, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc chất vấn:” Cậu cũng hiểu chuyện đó à, Vũ Tiểu Lỗi giết người, các cậu không bắt được nó, suốt ngày nhắm vào cha mẹ nó, các cậu không thấy xấu hổ hay sao? Tưởng tôi là bà già mù chữ không hiểu pháp luật à, chúng tôi dù bao che con tôi cũng chẳng thể truy tố, các người bắt Kế Tổ tới giờ chưa thả, vốn cũng là phạm pháp.”

Mấy câu nói này làm cơ mặt Viên Lượng co giật, dù có ngàn vạn thủ đoạn lý do, đối diện với bà già tóc bạc này cũng không kiếm nổi một câu bao biện.

Ba phút trầm mặc, Viên Lượng đá cửa mặt đỏ gay như uống rượu, bỏ ra ngoài.

Hai người lần nữa gặp mặt, nhìn nhau thở ngắn than dài, chả cần nói lại bại trận cả đôi rồi.

Giờ thì chỉ còn cách trông vào mũi tấn công khác có thể làm nên kỳ tích.

17 giờ, thành phố Đại Nguyên, phía đông đường Tân Hà, trong một rừng tòa nhà cao tầng.

Tiếng tít tít tít, một nữ nhân đeo khẩu trang bấm bàn phím của máy ATM, thấy chuyển khoản thành công, rút thẻ ngân hàng ra, biến mất trong dòng người.

“ Tử Hà, tiền đã vào tài khoản, anh tra đi ...nghe đây, cửa sổ quảng cáo, gợi ý tìm kiếm, diễn đàn, ghép vào toàn bộ cho tôi, cần tiêu tiền thì anh cứ xem mà làm, cái tôi cần là hiệu quả ... Mười mấy tiếng trôi qua rồi mà phản ứng quá bình thường, nếu chưa sinh chuyện thì chưa tính là làm xong đâu đây, thế thôi ...”

Cúp điện thoại rồi, bước chân cô không ngừng lại, luồn lách qua lối đi bộ rất lâu, đi nhẹ như mèo, ẩn hiện như bóng ma, đột nhiên phát hiện bước chân của mình là thói quen khi ăn trộm, đi sát tường, còn vô thức né tránh camera giám sát.

Cô đột nhiên bật cười dừng lại, thấy đã rời xa địa điểm chuyển tiền, cởi khẩu trang ra, khoan thai bước đi, đôi chân có phần nhún nhảy như nai con vui vẻ. Cô gái mặc váy liền thân màu vàng nhạt với vẻ đẹp sức sống tức thì thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt người khác giới. Cô đi tới bãi đỗ xe, vẫy tay với Lý Dật Phong đã đợi từ rất lâu.

Đương nhiên cô gái xinh đẹp đó là Sở Tuệ Tiệp, đối với chuyện bước lên thuyền giặc này, cô không có chút gánh nặng tâm lý nào hết, thậm chí còn có chút hoài niệm. Ngày hôm đó nhìn thấy Dư Tội khó xử như thế, hai người tâm sự một phen phát hiện ra, vì cảnh ngộ và thân phận khác nhau, cho nên hai người có thể bù đắp cho nhau rất nhiều, mọi chuyện khó khăn của Dư Tội, cô tiếp nhận hết.

Mở cửa đón mỹ nữ lên xe, Lý Dật Phong nhìn mỹ nữ làm hắn thèm nhỏ giải qua gương chiếu hậu:” Chị Sở, làm cái gì thế?”

“ Nhắc nhở mấy tên kia làm việc tích cực hơn, hiện hiệu quả không được tốt cho lắm.”

“ Vốn là chuyện đàng hoàng, vậy mà sao biến thành như làm ăn trộm ấy.” Lý Dật Phong càu nhàu:

Sở Tuệ Tiệp mỉm cười trêu: “ Trước kia tôi chính là trộm đấy, cậu có tin không?”

“ Không thể nào, trong cảnh sát có hoa khôi cảnh sát, chẳng lẽ còn có hoa khôi trộm nữa à? Chị cứ đùa.” Lý Dật Phong mấy ngày hôm nay đoán đủ mọi nghề nghiệp của Sở Tuệ Tiệp rồi, đoán không ra, nhưng tuyệt đối không phải là trộm, nhìn khuôn mặt thanh lệ, vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua, lần nữa phủ định: “ Chị là thiên sứ ấy.”

Sở Tuệ Tiệp biết chàng trai này tâm cơ không sâu, khẽ đập cho một cái:” Nhãi con biết cái gì chứ.”

Mình mà là nhãi con? Lý Dật Phong bất mãn rồi, muốn thể hiện cho mỹ nữ mình là nam nhân chân chính ra sao, song chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, hôm qua nhìn thủ đoạn Sở Tuệ Tiệp đối phó với Tử Hà là hắn biết mình nhân ba lên chẳng đối phó nổi, tránh nín nhịn sinh bệnh, đành chuyển sang đề tài công việc: “ Không biết có tác dụng gì không đây, chẳng may nghi phạm thời gian này không lên mạng thì xong, hắn không biết gì cả. Lỡ chẳng may hắn lên mạng chỉ xem hentai, không bao giờ xem phim ... Chẳng may hắn trốn ở chỗ như Dương Đầu Nhai, máy vi tính cũng chẳng có, vậy là xong hết.”

“ Không có cách nào khác, đôi khi mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, song biện pháp ra tay từ nhiều phương diện của Dư Tội, chắc là nhắm vào đối tượng đặc biệt nào đó. Đừng quên còn người trung gian nữa, khi tin đồn bay khắp nơi, khả năng cao là quen biết hoặc thân thích, không thể không biết.” Sở Tuệ Tiệp cũng chỉ có thể làm hết mình:

Lý Dật Phong hiểu mà như không, hắn là kẻ ngại suy nghĩ, chỉ thích lèm bèm: “ Không biết người trung gian này là ai, ở đâu, cho dù có liên hệ, làm sao chúng ta biết.”

“ Hi hi, nếu mà cậu biết được đã không phải làm chân sai vặt.” Sở Tuệ Tiệp che miệng cười khúc khích, không giải thích:

Suốt ngày bị mỹ nữ xem thường, Lý Dật Phong rất không vui, xe đi vào cái ngõ nhỏ, Sở Tuệ Tiệp bảo dừng lại, bảo hắn ở nguyên tại chỗ đợi điện thoại, còn định hỏi đi đâu vậy mà chớp mắt mỹ nữ đã biến mất, làm Lý Dật Phong nhìn mà sinh nghi ngờ về thân phận chị Sở này ...

Bình Luận (0)
Comment