Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 490 - Q4 - Chương 160: Loạn Càng Thêm Loạn.

Q4 - Chương 160: Loạn càng thêm loạn. Q4 - Chương 160: Loạn càng thêm loạn.

Lời nói dối nói nghìn lần biến thành lời hay.

Tin đồn truyền nghìn lần biến thành chân lý.

Khi vô ý mở hòm thư, khi vô ý nhìn cửa sổ quảng cáo nhảy ra màn hình duyệt web, khi vô ý liếc mắt nhìn dòng chữ chạy qua thanh tìm kiếm, hoặc xem danh sách tin nóng trong ngày, càng có nhiều người gia nhập vào đội ngũ tin đồn. Huyện Cổ Trại vì "thành quản đánh người" mà thành từ khóa tìm kiểm lọt top, mà top 1 là thành quản đánh người, còn là đánh chết luôn rồi.

Chửng ai biết chuyện này từ bao giờ, nhưng hiện đã thấy được uy lực của nó, đến chiều đã có trang thông tin chính thống mang tính toàn quốc thử cho đăng tải, dù là dùng thêm hai chữ "nghi vấn", nhưng không nghi ngờ gì nữa, họ đã lựa chọn tin tưởng"tin tức" này. Có họ gia nhập, không khác gì đóng dấu "sự thật" vào tin tức này, vì thế có nhiều người hơn nữa tìm đọc, đồng thời có người nặc danh tung thêm hình ảnh hiện trường.

Chuyện cuối cùng đã kinh động tới chi đội cảnh sát mạng Đại Nguyên. 17 giờ chiếu, khi sắp hết giờ làm, trung tâm CCIC nhận được nhiệm vụ hỗ trợ điều tra, không ít người bắt đầu truy theo các địa chỉ IP.

Phàm là chuyện tới nơi này thì không phải là chuyện nhỏ nữa, một đám cảnh sát vừa phân tích hình ảnh, vừa thảo luận:

“ Dấu vết photoshop nghiêm trọng quá.”

“ Ghép từ đâu vào thế nhỉ, trông quen lắm ... Không đúng, phong to lên, chỉ bề ngoài nhìn giống thành quản thôi.”

“ Đầu cũng ghép, ai mà ác thế.”

“ Trình độ không tệ đấy chứ, chỗ ghép xử lý mờ rất khéo.”

“ Có người sắp xui xẻo rồi, dám trắng trợn tung tin đồn bôi nhọ cơ quan chính phủ thế này, lại còn khuếch tán lớn như thế.”

“ Ha ha ha, có gì đâu trên mạng bây giờ băng tứ vô lộng hành lắm.”

“ Băng tứ vô là gì?”

“ Vô pháp, vô thiên, vô giới hạn, vô liêm sỉ ... danh từ chung chỉ đám cư dân mạng rảnh rỗi ấy mà.”

“ Ha ha ha …”

Trong tiếng cười đùa của đám cảnh sát mạng, ở văn phòng sát bên cạnh có một người lặng lẽ đi vào lại lặng lẽ đi ra mà không ai phát giác, lòng hoảng loạn nấp vào nhà vệ sinh, lại thấy nơi này cũng không an toàn vì thế cầm điện thoại theo cầu thang bộ xuống lầu.

Đột nhiên nhìn thấy khoa trưởng Lương mỹ nữ lãnh đạo đạo của hắn đang nói chuyện với một nam nhân dưới cầu thang, nhìn một cái mà giật mình. Nam nhân đó cao trên 1m8, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe khoa trưởng Lương nói " anh đưa đại tỷ về Ô Long sống, làm em chẳng có bạn mà chơi, bắt đền anh đấy ...", giọng điệu giống cô gái nhỏ làm nũng khiến hắn ngạc nhiên không thôi, sao nghe sặc mùi gian tình vậy.

Đây là tin tức lớn, mỹ nữ lãnh đạo là tình nhân trong mộng của hắn đấy, nếu bình thường hắn ít nhất phải nhìn mặt thằng cha kia là ai, truy tận tổ tông ba đời … Chỉ là lúc này trong lòng hắn đang có lửa cháy, nên đành bỏ qua, rón rén không để họ biết, chạy tới gần nhà kho, náp sau một cái cây, rối rít bấm điện thoại, vừa thông một cái là mắng luôn: “ Dư Nhi, cậu làm cái trò gì thế hả, cậu chán sống rồi à? Chơi thật sao, chuyện này mà lộ ra thì cậu vào tù đấy biết không?”

Người này chính là Lạc Gia Long, hắn nhận ra hai người trong ảnh, hôm đó Dư Tội cầu khẩn hắn chỉnh sưa giúp, hắn không làm, không ngờ Dư Tội vẫn cứ làm, còn làm một cách tệ hại. Quá thảm, sỉ nhục của dân vi tính, thứ đó chẳng cần phân tích kỹ thuật, mắt thường dựa vào tương phản màu sắc, ánh sáng là biết hàng giả rồi.

“ Anh nói tiếng nước gì thế, sao tôi nghe chả hiểu gì cả thế? Làm cái gì gì? Bày trò gì? Gì mà vào tù vào tội, tôi ở đội hình sự nhiều ngày, hôm nào cũng bận tối mắt ...”

“ Cậu đừng có mà chối, chuyện thành quản đánh người ở huyện Cổ Trại là do cậu làm.” Lạc Gia Long nói thẳng:

“ Người anh em, có bằng chứng không?”

“ Cậu đừng có đắc ý, cậu là thằng mù kỹ thuật, khi họ tra IP tới đầu cậu thì cậu đợi mà khóc đi.” Lạc Gia Long thấy Dư Tội chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào thì sốt ruột vô cùng:

“ Này chuyên gia vi tính sao thành nhà tiên tri rồi ... À phải, Lạc Đà, anh làm thế này là tiết lộ thông tin điều tra đấy, đợi họ tìm tới tôi thì chúng ta khóc cùng nhau nhé, hê hê ...”

Nói tới đó bên kia đã cúp điện thoại, Lạc Gia Long tức tới độ chỉ muốn chửi um lên, nhưng lúc này không còn cách nào khác, đành chạy về xem có cách nào giúp được thằng khốn kiếp thích làm liều đó không. Khi hắn chạy qua ngã rẽ cầu thang thì chỉ còn mình khoa trưởng Lương đứng đó, nam nhân kia đi rồi, dáng vẻ bần thần đó khiến ai thấy cũng xót xa trong lòng. Lạc Gia Long dậm chân, hôm nay là ngày quái gì vậy, cắn răng tiếp tục lên lầu.

…. ……. ……….

Sức mạnh của nhân dân là vô hạn.

Từ đó suy ra sức mạnh tin đồn nhân dân truyền bá cũng là vô hạn.

Ở thành phố nào đó tại phương nam, trong sân trường bóng cây xum xuê, một cô gái vừa mới từ trong khu phòng học đi ra, cô đang xem từng bức ảnh trên điện thoại, thi thoảng có bạn học chào hỏi cũng không nhận ra, nước mắt ứa ra, phẫn nộ bấm điện thoại.

“ Mẹ, chuyện thành quan huyện Cổ Trại đánh người mẹ có biết không? ... Mẹ không biết à ... Con nhìn giống bà Lý lắm, vậy mà mẹ không biết sao?”

“ Thật đấy, con xem ảnh, bà Lý bị người ta xé áo đánh đập … tàn nhẫn lắm ... Con, con không cả dám xem hết, mẹ, làm sao lại như thế chứ ... tại sao họ lại làm chuyện táng tận lương tận lương tâm như thế, hai người già cả rồi.”

Nói tới đó cô gái bật khóc thành tiếng, trong ấn tượng của cô, bà Lý và ông Vũ còn thân hơn cả bà nội, hai vợ chồng già hiền lành đó sao lại gặp loại chuyện bất hạnh ấy. Đầu kia điện thoại an ủi, hứa có tin tức sẽ báo cho cô, rất lâu sau cô gái học đại học này mới lau nước mắt, đi về KTX.

Đó là Trần Lang, quê huyện Cổ Trại, nơi đó có người thân cô không quên được, trong số đó có hai người không cùng máu mủ nhưng thân hơn máu mủ.

Cô quyết định đặt vé tàu hỏa trở về quê, cô không thể trơ mắt để chuyện này xảy ra được.

Thành phố nào đó của tình Sơn Bắc cũng có một chàng trai đang xem hình, tin tức lan truyền khắp nơi gây hậu quả trực tiếp là rất nhiều người hỏi hắn, có thật không? Quê cậu làm sao tệ hại như vậy?

Hắn không cách nào trả lời, vì hắn quen người bị hại, vội vàng rời chỗ làm, vừa ra khỏi cổng đơn vị liền gọi điện về quê: “ Mẹ, mẹ xem tin thành quản đánh người chưa, ở huyện chúng ta ấy.”

“ Có thấy TV nói gì đâu?”

“ Không phải mẹ, ở trên mạng ấy, thành quản đánh đôi vợ chồng già, trông giống dì Huệ Lan lắm.”

“ Vớ vẩn, hôm kia mẹ còn gặp dì ấy, con cứ hay tin mấy thứ linh tinh trên mạng, toàn vớ vẩn hết đấy.”

“ Chuyện mới xảy ra hôm qua thôi, không phải chuyện vớ vẩn đâu mẹ, cả những trang tin lớn của chính phủ cũng cho lên bài rồi, mẹ mau mau đi xem đi, có khi nhà dì xảy ra chuyện thật rồi. “ Chàng trai sốt ruột thúc giục:

“ Bỏ đi, xảy ra chuyện gì được, chuyện nhà dì con, con chớ có dại mà dính dáng vào, dì ấy gây phiền toái cho nhà ta còn chưa đủ à? Yên tâm, không có chuyện gì đâu, đừng nói thành quản, cục công an chăng nữa thì chồng dì con tới như khách quen, bao năm rồi có làm sao đâu ...”

Đó là em gái của Lý Huệ Lan, bà ta chẳng coi trọng, trong mắt bà, chị và anh rể mình vì chuyện kia mà điên rồi.

.....

Khoa trưởng Lương và chàng trai ở chân cầu thang, mọi người biết là ai và ai rồi chứ?

Bình Luận (0)
Comment