Tin đồn là hạt giống, một khi có điều kiện sinh trưởng thích hợp, muốn khống chế nó nảy mầm vươn lên là rất khó.
8 giờ sáng ngày hôm sau, chính phủ huyện, huyện ủy Cổ Trại triệu tập hội nghị khẩn cấp, thương thảo cách ứng phó. Giờ huyện Cổ Trại thối hoắc cả nước rồi, không thể không quản nữa, có kẻ hiếu sự còn đăng bài trên trang web của chính phủ huyện, khảng khái yêu cầu đem kẻ gây tội ra trừng trị.
Cục công an huyện hai lần báo cáo huyện ủy, nói đại đội cảnh sát mạng thành phố đã chính thức lập án điều tra, huyện phủi sạch liên quan.
Cuộc họp vừa giải tán không lâu trong tin đồn lại thêm nội dung mới, lãnh đạo huyện ủy đang miễn nhiệm lãnh đạo cục thành quản thu nhận hối lộ.
9 giờ sáng, mấy người thân của Lý Huệ Lan tới cục công an nghe ngóng tung tích người thân, cục trưởng Cố đích thân tiếp đãi, kỳ quái, khi những người đó ở văn phòng cục trưởng đi ra không nói lời nào, bình tĩnh rời đi.
Không có gì để nói, chính thức điều tra, hơn nữa cục công an chịu trách nhiệm.
Chừng 10 giờ, mấy phóng viên truyền thông bắt đầu ra đầu đường huyện thành vô danh phỏng vấn, đều mong đợi có thể tìm được nội dung mang tính bom tấn, nhưng bất ngờ là chẳng mấy ai biết chuyện này, từ hiệu thời trang, quán ăn sáng, sạp hoa quả đều thế, cái huyện thành nhỏ hết sức yên bình.
Hỏng rồi, chạy phí công rồi, rất nhiều phóng viên mẫn cảm hiểu ra, khả năng có kẻ lòng dạ bất chính tung tin đồn.
Có điều vẫn có cách sửa chữa, bọn họ cực lực động não, nhanh chóng chế ra tin tức thế này ( Chủ sự tung tích không rõ, người dân đồng loạt im tiếng), phối hợp chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa hiệu đóng im ỉm, hàm ý rất lớn, thế là lại khơi lên một hồi sóng gió.
Trưa ngày hôm đó Dư Tội và Viên Lương nối nhau thẩm vấn, à không phải gọi là nói chuyện, chân thành, cởi mở, hi vọng cùng hai vợ chồng họ giải quyết vụ án treo 18 năm một cách ôn hòa. Theo lý mà nói, chuyện trôi qua từ lâu, hơn nữa người bị hại được đền bù tâm lý, có lời khai của họ, nhất định hình phạt trong giới hạn chấp nhận được, có điều mặc cho họ nói khô cổ, hai ông bà già tưởng chừng rất hiểu lý lẽ ấy lại cố chấp kinh người, nói khô cổ cả tình lẫn lý mà họ không mảy may động lòng.
Tình thân và pháp lý va chạm, tuyệt đối không thể có chuyện lưỡng toàn, việc làm của họ có vẻ uổng công, hiệu quả duy nhất là tiêu hao hết chút đồng tình cuối cùng của ban thân.
Kết quả phải từ bỏ con đường này.
Thế nhưng ở bên ngoài, vấn đề đủ lớn rồi, Viên Lượng cứ lo có sơ xuất, mà Lý Dật Phong mãi không về, sợ nhất là tên đó làm bừa bị người nội bộ tóm được, khi đó phiền toái không nhỏ.
Ở Đại Nguyên, truy lùng kẻ tung tin đồn trên mạng đã gần tiếp cận mục tiêu rồi.
Chuyện này thực sự phí một phen công phu, đêm đầu tiên định vị được ở ngoại ô, đợi khi tra ra mới biết là địa chỉ bị cao thủ khống chế, điên cuồng gửi tin. Truy lùng lại đầu mối, truy tới chính phủ khu Tấn Lập, một chiếc máy tính ở đây bị điều khiển từ xa, tra tới đây thì đứt.
Chi đội cảnh sát mạng phán đoán, đây là tác phẩm của người trong nghề, dù sao cao thủ dân gian đạt trình độ hacker không phải nhiều, ở Đại Nguyên này trong hồ sơ chỉ có mười mấy người thôi, thế là chi đội cho gọi những người này, nhưng mà kỳ, quá nửa số này không còn ở Đại Nguyên nữa. Kỳ hơn nữa, tới đầu sóng ngọn gió rồi vẫn có một địa chỉ IP đang điên cuồng đăng bài.
Cảnh sát mạng lần này hết sức cẩn thận, sau khi phân tích cẩn thận truy ra nguồn ở khu dân cư gần cầu Thắng Lợi, đó là đầu nguồn, mà bài viết mới nhất cũng từ đây mà ra.
16 giờ chiều, hai chiếc xe cảnh sát chở theo mười hai người, bao vây địa điểm gần cầu Thắng Lợi, khi cảnh sát phá cửa tràn vào, tên kia cởi trần trùng trục, mồm ngậm điếu thuốc, mồ hôi đầm đìa đăng bài. Không cần nói nhiều, ấn xuống còng đi, qua mấy phân tích ở hiện trường xác nhận, không sai.
Rất nhanh, chi đội cảnh sát mạng chính thức tuyên bố, kẻ tung tin đồn "thành quản đánh vợ chồng già" đã bị bắt, theo lời khai của hắn, vì nhiều năm trước bị đối xử bất công, chuyển sang tung tin đồn, báo thù xã hội.
Rất nhanh có bài báo chuyên sâu xuất hiện, nghe nói người tung tin đồn vướng vào vụ án mạng, thường xuyên bị cảnh sát tra hỏi, thời gian lên tới 18 năm, mà nghi phạm vụ án mạng chính là con trai của nhân vật chính trong vụ "thành quản đánh người", ý đồ thông qua tin đồn, bảo vệ gia đình nghi phạm, cản trở cảnh sát điều tra.
Câu chuyện ly kỳ khúc triết phản ánh một sự thực, con trai ông bà già kia là kẻ giết người.
Có sự thực này là đủ rồi, người bàng quan khách qua đường dần dần câm lặng, có người thấy lòng thương người của mình đặt sai chỗ, chuyển sang công kích hai ông bà già sinh con mà không biết dạy dỗ để nó đi giết người, có người giơ ngón cái với người tung tin đồn, tán thưởng hắn nghĩa khí.
Phải rồi, người tung tin đồn họ Trương, tên Tố Văn, người huyện Cổ Trại.
“ Anh, bắt rồi ... lúc 4 giờ 19 phút.” Hai chiếc xe cảnh sát vừa đi qua, Lý Dật Phong chột dạ ngả người ra sau, có chút khẩn trương thì thào báo tin qua điện thoại:
Hôm nay mới nhận ra mình đúng là chỉ có tư cách sai vặt, vậy mà cũng đủ tim đập chân run rồi, thực sự không sao tưởng tượng được đồn trưởng bày ra kế hoạch lớn như vậy mà bình thản nói hai chữ: Biết rồi.
Hắn nơm nớp lo sợ nhìn ra ngoài, đó là khu thành phố cũ, rác rưởi chất thành đống, tối hôm đó bọn họ đốt đĩa ở đây, đánh Trương Tố Văn một trận, vậy mà chớp mắt Trương Tố Văn gánh tội thay đồn trưởng.
Nghĩ mà sởn gai ốc, bên cạnh liền có giọng nói nhẹ nhàng quan tâm:” Sao thế Tiểu Phong?”
“ Không sao, không sao.” Lý Dật Phong hoảng loạn chối, không thể mất mặt trước mỹ nữ:
“ Cậu là cảnh sát cơ mà, không nên khẩn trương như thế.” Sở Tuệ Tiệp toàn thân thả lòng, người này bị bắt là chân tướng biến mất, những kẻ kia sớm chuồn cả rồi, theo Dư Tội nói, cảnh sát chỉ cần có hung thủ, có câu trả lời hợp lý với lãnh đạo, không tốn công đào bới thêm ở chuyện vô thưởng vô phạt này:
“ Không khẩn trương sao được, đến giờ tôi không biết chúng ta đang phá án hay đang gây án nữa.”
“ Đi thôi, đừng sợ, qua rồi, chỉ cần cậu không nói ra thì không có vấn đề gì nữa.” Sở Tuệ Tiệp thúc giục:
Lý Dật Phong cũng chỉ muốn tránh thật xa hiện trường, đi một đoạn còn chưa yên tâm, hỏi: “ Chị Sở, rốt cuộc là sao? Sao lại bắt Trương Tố Văn?”
“ Hắn tự nguyện đấy, vợ con hắn được đưa đi rồi, hắn đợi bị bắt, nếu không bắt được ai thì vở kịch này không kết thúc được.”
“ Nhưng làm sao hắn lại tự nguyện? Làm sao hắn biết chuyện này?”
Sở Tuệ Tiệp không đáp mà chỉ liếc một cái, có vẻ hơi bực mình.
Ánh mắt sắc lạnh đó làm Lý Dật Phong rụt cổ, giờ hắn rất ít dám có lòng hươu dạ vượn với mỹ nữ này nữa, nhưng không nói thì toàn thân ngứa ngày như mọc mụn: “ Là đồn trưởng của chúng tôi làm đúng không ... Thế thì càng không đúng, anh ấy không sợ hắn khai ra à? Anh ấy lấy gì nhử hắn tự nguyện làm việc này, tiền à, không đúng, đồn trưởng keo kiệt lắm, mà tiền anh ấy cũng chẳng dư dả tới mức đó ... “
“ Đơn giản, bắt được Vũ Tiểu Lỗi thì toàn bộ cơn ác mộng này sẽ kết thúc, không cần nơm nớp lo ngày ngày có cảnh sát tới nhà, nếu cơ cơ hội sống cuộc đời bình thường, hắn sẽ đồng ý ... Vả lại chuyện này truyền đi, ai cũng cho rằng hắn có nghĩa khí, lấy cái giá nhỏ, đổi lấy lợi ích lớn, có gì không làm? Dù sao hắn ra vào trại giam suốt, quen rồi, tội này chẳng nặng, chuyện này ngay cả truy tố chẳng tới, giam vài tháng rồi thả thôi.” Sở Tuệ Tiệp hiểu được loại tâm thái này:
Lý Dật Phong thì không, lẩm bẩm: “ Không biết chuyện này rồi thế nào?”
“ Đó là chuyện của các cậu rồi, không liên quan tới tôi nữa, đưa tôi tới đường Trường Trì ... À phải Tiểu Phong, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cậu.”
“ Chuyện gì ạ?”
“ Cậu chưa từng gặp tôi, không được phép kể với bất kỳ ai về tôi.” Sở Tuệ Tiệp mỉm cười thật ngọt: “ Nếu tôi nghe thấy phong phanh gì, tôi cứ tìm cậu thôi.”
Lý Dật Phong nhìn nụ cười tươi như hoa của Sở Tuệ Tiệp mà tim đập loạn lên, lòng chửi, đồn trưởng xấu như thế mà đi đâu cũng có hồng nhan tri kỷ, không còn thiên lý nữa rồi.
Xe đỗ lại ở đầu đường, Sở Tuệ Tiệp mở cửa xuống xe, kết thúc hai ngày sống lén lút, đi mấy bước quay đầu nhìn thấy Lý Dật Phong si dại nhìn mình, vì thế cô phì cười quay lại: “ Cậu đừng có mà tỏ ra quyến luyến như thế, tôi nói đã nhớ chưa?”
“ Vâng, nhớ rồi ạ.” Lý Dật Phong rối rít gật đầu:
“ Kỳ thực tôi cũng thấy có chút quyến luyến đấy.” Sở Tuệ Tiệp nhìn bộ dạng khá điển trai của Lý Dật Phong, tên này khéo mồm nịnh nọt, hẳn có có gái bị lừa, đột nhiên nói: “ Nhắm mắt lại, tôi cho cậu một món quà.”
Lý Dật Phong ngoan ngoãn nhắm mắt, lập tức thấy một mùi thơm luồn qua cánh mũi, chưa kịp phản ứng cảm giác đầu bị ôm lấy, cánh môi mềm hôn khẽ một cái lên má, tức thì linh hồn phiêu diêu, mở mắt ra thì chị Sở đã rút người ra khỏi cửa sổ xe.
Sở Tuệ Tiệp cười mắt cong vút, lè lưỡi hồng hồng trêu: “ Không được nói cho ai biết nhé.”
“ Oa, thật hạnh phúc.” Lý Dật Phong không ngờ món quà như thế, dựa lưng vào ghế ngây ngất hồi tưởng cảm giác đó, chợt nhận ra cái gì, nhảy ra ngoài đường đuổi theo hướng chị Sở vừa đi.
Nhưng mùi thơm vẫn còn đó mà hình bóng xinh đẹp không còn đâu nữa, nhìn bốn phía chỉ có dòng người xe qua lại, lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Hắn sực nhớ, mình còn chưa biết tên của mỹ nữ.