Sáng sớm hôm sau khi Lý Dật Phong về tới huyện Cổ Trại thì vừa vặn gặp cảnh đội hình sự tổ chức lễ thả người rình rang, vợ chồng Lý Huệ Lan, Vũ Hướng Tiền được cục trưởng Cố, đội trưởng Viên đưa về nhà.
Tiếp đó chính phủ chính thức đưa ra phát biểu, mọi tin đồn tự động bị hóa giải.
Trò khôi hài đã kết thúc, vậy vở kịch chính khi nào bắt đầu?
Một ngày trôi đi, rất bình yên.
Hai ngày trôi đi, vẫn rất bình yên.
Nhưng đó chỉ là bình yên bề ngoài, còn trong cục công an đã sớm nổ tung, nghe đồn cục trưởng Cố nổi trận lôi đình phe bình đội hình cảnh, vấn đề chủ yếu là ở phương thức công tác không thỏa đáng. Đương nhiên là chỉ hành vi triệu tập người nhà nghi phạm gây ra tin đồn, đồng nghiệp đều đồng cảm với đồng chí Viên Lượng, lãnh đạo yêu cầu là vừa làm việc lại không được gây họa, dưới yêu cầu đó, làm cấp dưới thật khổ.
Người ngoài không biết, khổ nhất không phải ở đó mà mà họa đã gây ra rồi mà chuyện chính chưa làm chút nào.
Chứ sao nữa, Viên Lượng đi qua đi lại ở hành lang tầng ba, từ đầu này tới đầu kia, tổng cộng là 37 bước, từ đầu kia tới đầu này, ồ, cũng 37 bước, chỗ hắn đứng hiện giờ tiên thêm 5 bước là phòng kỹ thuật tối cao của huyện, hai kỹ thuật viên chuyên nghiệp thêm vào sáu đội viên đã luân phiên làm việc 48 tiếng rồi.
Kết quả: Không phát hiện gì hết.
Hắn rít một hơi thuốc lá dài, giờ đến hút thuốc cũng chẳng còn tâm trạn nữa rồi, búng điếu thuốc đi thật xa, lần nữa vào phòng ký thuật, sốt ruột hỏi: “ Tiểu Lưu, sao rồi?”
“ Vẫn không phát hiện điểm khả nghi.” Một cảnh sát trẻ đáp mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình:
Hình ảnh là lấy từ camera hành trình trong xe ra, hai cái, một cái ở trước cửa hiệu, một cái ở nhà của vợ chồng già, muốn xem xem khi tin tức chưa rõ ràng thì ai xuất hiện ở hơi nơi này. Nhà thì còn dễ nói chứ cửa hiệu thì khó rồi, ngay bên đường, mỗi ngày người qua lại vài trăm, nhân viên kỹ thuật đem hình ảnh đội tượng hoài nghi đặt một bên, tìm kiếm gương mặt quen của từng người qua đường.
Liên tục hơn 50 tiếng Vũ Hướng Tiền và Lý Huệ Lan ở trong đội hình cảnh, tin tức không tiết lộ ra ngoài, theo tư duy thông thường, người biết chuyện phải là người quan tâm nhất, xảy ra chuyện lớn như thế, sao không tới nghe ngóng tung tích cho được, thậm chí nếu Vũ Tiểu Lỗi đang không biết trốn ở ngóc ngách nào nhìn thấy tin tức cũng nên liên hệ về nhà chứ, đúng không
Nhưng mà kỳ, không có.
“ Quân Tử, cậu thì sao?” Viên Lương quay sang hỏi người khác:
“ Vẫn không có ... Đội trưởng, số lượng thực sự quá lớn, không dễ tìm, hôm qua mới ghi nhớ toàn bộ vào chiều qua.” Một đội viên khác đáp, bên cạnh đặt một chồng danh sách dày:
Danh sách này gần như bao chùm toàn bộ thân thích trực hệ của Vũ Tiểu Lỗi, mục tiêu phải tra là trong thời gian cách lý phát sinh cuộc gọi, thậm chí đối với đối tượng trọng điểm giám sát còn có ghi âm.
Đây chính là kế hoạch của Dư Tội, Viên Lượng vốn thấy kế hoạch này có tính khả thi, nhưng qua hai ngày vợ chồng già bị thẩm vấn, ngoài tin đồn tung trời, thế nào cũng tới tai người biết chuyện đúng không?
Như thế trong lúc thông tin không rõ, những người quan tâm cũng phải tìm hiểu chứ? Đúng là có thật, Tống Cương con trai Lý Huệ Hương em gái Lý Huệ Lan, công tác vùng ngoài, kết hôn chưa lâu, trong điện thoại có nhắc tới sự kiện này, nhưng điều tra hắn từ điện thoại tới tài khoản ngân hàng không có gì khả nghi. Người thứ hai lọt vào tầm mắt là con trai Vũ Tú Lệ em gái Vũ Hướng Tiền, tên Lương Sản, làm việc ở nhà máy nhiệt điện Đại Đồng, trong ngày xảy ra chuyện liên tục gọi điện về nhà, Dư Tội ngay trong đêm chạy tới Đại Đồng điều tra, kết quả bị hất một gáo nước lạnh, người ta rất phối hợp, di động máy tính, thẻ ngân hàng đều đưa công an điều tra, không có thu hoạch gì.
“ Đội trưởng, hay phương hướng của chúng ta có sai lầm?” Một đột viên mắt đỏ kè đề xuất nghi vấn:” Nghi phạm không ở trong số thân thích chẳng hạn.”
Mọi người đều nhìn đội trưởng, Viên Lượng cũng thấy phán đoán trước đó quá lạc quan, xua tay:” Tìm tới trời tối, nhất định phải rà soát hết.”
Nói rồi ra ngoài phòng, xuống lầu, gõ cửa văn phòng lâm thời của cảnh sát quê, dù hắn cũng hút thuốc mà vẫn bị khói thuốc trong phòng làm bị sắc, vội đi mở cửa sổ.
Không thấy Lý Dật Phong, đoán chừng tên này về nhà rồi, hai tên cảnh sát kia cũng không biết đi đâu, chỉ có Dư Tội ngồi một mình, chân đặt lên bàn, đầu ngả ra sau nhìn trần nhà, điếu thuốc lá trên miệng sắp hết, tàn thuốc rất dài, chứng tỏ y chẳng hút.
“ Đừng giục, giục nữa là tôi điên đấy.” Dư Tội chặn họng, cả đêm trực điện thoại, sáng y mới về, còn chưa cả chợp mắt:
“ Tôi lười giục cậu, nhưng cục trưởng Cố giục tôi, đường này có thông không?” Viên Lượng cẩn thận hỏi, tránh đụng chạm dây thần kinh ngày càng dễ cáu giận của Dư Tội:
“ Đợi thêm nữa đi, phương hướng thì đúng, song khả năng có sơ xuất gì đó.”
“ Không thể có sơ xuất, kiểm tra hết cả rồi, còn lại đều tuổi tương đương với Lý Huệ Lan, chưa từng dùng smart phone, chẳng lẽ tới giờ còn dùng thư từ qua lại, nếu thế đã dễ phá.” Viên Lượng rất tin tưởng vào các kỹ thuật viên, bệnh chung của cảnh sát thời hiện đại, mức độ ỷ lại vào công nghệ ngày càng cao, quả thực cũng phát sinh vài vụ ngồi trong phòng phá được án, thành truyền thuyết:
Nhưng vì sao thành truyền thuyết, vì quá ít mà thôi.
Không thấy Dư Tội trả lời, ngồi một lúc còn chẳng thấy y nhúc nhích, hắn bèn gợi y: “ Hay chúng ta soát lại kế hoạch một lần xem có chỗ nào sai sót.”
“ Được ...” Dư Tội vẫn nhìn lên trần nhà, nhưng chứng tỏ là y chưa thất thần: “ Thứ nhất, khi vụ án xảy ra, hắn chưa tròn 18, hẳn là cực kỳ kinh hoàng, song nếu thế thì không thể trốn mất tích trước sự truy lùng gắt gao, nên có người giúp hắn.”
“ Chính xác, tra ra được Lưu Kế Tổ, làm rất đẹp.”
“ Đúng, Lưu Kế Tổ sa lưới chứng thực trong nhà biết tình huống của hắn, nếu không xảy ra chuyện thế này, cha mẹ dễ giận lây sang người bạn chơi cùng còn mình, chứ không thể vào lúc khó khăn nhất còn cho vay tiền.”
“ Hoàn toàn tán đồng.” Viên Lượng gật đầu, suy luận tới đây không có gì bắt bẻ được, Lưu Kế Tổ không kể chuyện này ra, vậy thì hai bên phải có liên hệ:
“ Huyện thành quá nhỏ, hắn không dám lộ diện, càng không dám về, trước đó chúng ta lại giám sát chặt chẽ như thế, vậy hai bên không thể phát sinh liên hệ trực tiếp, mà cần qua trung gian, vậy khả năng cao nhất là người thân ....” Dư Tội lần này không cần Viên Lượng phụ họa lẩm bẩm: “ Thực sự không thấy sơ xuất ở đâu.”
“ Tôi cũng thế.” Viên Lượng thở dài, suy luận đều chính xác, kết quả lại không như ý:
Tiếp tục im lặng, cả hai bên đều không có hứng thú nói chuyện.
Nhưng mà trong trò chơi im lặng này, rõ ràng người tính tình khá cô độc khép kín như Dư Tội xuất sắc hơn, thế là người lên tiếng trước là Viên Lượng:” Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy kiều phá án nào như cậu.”
“ Đó là nhờ tôi rút kinh nghiệm thất bại hoàn toàn của vụ điều tra trước đó nên thay đổi phương thức, nếu làm theo cách bình thường thì ngay từ đầu đã không làm cho rồi, ai quyết liệt hơn cục trưởng Chu dám trực tiếp hạ lệnh giam người dẫn tới mất chức đúng không?” Dư Tội ngồi thẳng lại, cầm chuột vi tính: “ Người trung gian này chắc chắn phải xuất hiện trong tầm giám sát của chúng ta ...”
“ Hay mở rộng phạm vi sang hàng xóm láng giếng ... À mà thôi lực lượng bao nhiêu cho đủ.” Viên Lượng tự nói tự phủ nhận, có vẻ bắt đầu nghĩ quẩn nói linh tinh: “ Phương hướng thì tôi cũng tán đồng, nhưng biết đâu họ có phương thức liên hệ khác, ví như trong phim điệp viên, để tin nhắn ở giao ước chỗ nào đó đợi đối phương tới lấy, hay là ...”