Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 495 - Q4 - Chương 165: Truy Đuổi Tới Cùng.

Q4 - Chương 165: Truy đuổi tới cùng. Q4 - Chương 165: Truy đuổi tới cùng.

Một tuần sau, Viên Lượng dẫn một đội viên xuất hiện ở đồn công an Đại Kiều khu Kim Hà thành phố Trung Châu.

Trong vòng một tháng, vụ án trải qua trắc trở tới lúc chuyển biến, theo manh mối tới Trường An, từ đó lấy được thông tin về CMT tên Vương Lỗi, tra tiếp thì đặc trưng ngoại hình phù hợp với Vũ Tiểu Lỗi, tra sâu hơn bất ngờ phát hiện đồn công an bị dính líu, đồn trưởng trước cùng dân cảnh bị cách ly thẩm tra, tội nhận hối lộ, làm thủ tục chuyển hô tịch trái quy định.

“ Đội trưởng Viên, nơi này trước kia là chợ bán đồ lặt vặt, thương hộ từ khắp nơi trong cả nước tới đây, nhân khẩu lưu động mấy chục vạn.”

Chi đội trưởng chi đội hình sự Vương Đào đi cùng chỉ địa điểm, tuy cảnh còn người mất, chẳng những nhà cao hơn, mà tất cả đều phá đi xây lại, khắp nơi công trường, riêng bụi đã khiến người ta ngộp thở.

Thái độ Vương Đào không hề tốt, huyện Cổ Trại xin hiệp trợ điều tra mà khiến hai đồng nghiệp gặp họa, nếu tra thật thì không đơn giản nghỉ hưu mà là khai trừ rồi.

Đội viên đưa ra mấy tấm ảnh chụp hiện trường, cùng tới đồn công an, photo tài liệu gốc, khi lên xe Vương Đào dẫn đường, muốn làm trọn tình chủ nhà, mời tới nhà hàng không nhỏ, mấy bát mỳ, vài món ăn nóng. Vương Đào mở chai rượu ra, nhưng mặt chẳng có chút vui vẻ gì.

Cụng chén, Viên Lượng áy náy lắm, vị đồn trưởng kia phấn đấu mãi mới lên được phân cục, đề bạt lên chỉ đạo viên chưa lâu thì bị ép nghỉ hưu sớm, mà nghiêm túc nói ra không phải lỗi họ, cái công tác này vốn không khác gì đi trong bãi mìn: “ Biết đâu còn có thể vãn hồi, Vương Lỗi khả năng không phải là Vũ Tiểu Lỗi.”

“ Khỏi an ủi tôi, từ giấy tờ chuyển khỏi Trưởng An, tới đây làm hộ khẩu, không có án cũng khó, làm giấy tờ trái quy định làm gì có chuyện không nhận tiền? Chúng ta trước kia làm công tác này tương đối lạc hậu, loại giấy chứng minh giả này còn có thể qua được máy quét của sân bay, nói gì tới trước kia dùng mắt mà phân biệt, chỉ có thể trách là họ quá xui xẻo.” Vương Đào cực kỳ tiếc nuối:

Loại tiếc nuối này giống như sự thương hại giành cho nghi phạm, đều không nên có, Viên Lượng không nói tiếp nữa.

Bữa cơm tuy đơn giản nhưng đủ đặc địa phương, cơm nó rượu say, cảnh sát hai vùng chia ra, Viên Lượng cân nhắc rất lâu mới gọi điện về báo cục trưởng Cố: “ Đã xác định rồi, chính là Vu Tiểu Lỗi.”

Câu này có nghĩa là Ngả Tiểu Nam từ bây giờ chính thức được liệt vào hàng ngũ nghi phạm trọng đại, Viên Lượng biết mình không làm gì sai, không sai chút nào, nhưng giống như lúc nhìn hai đồng nghiệp bị đưa đi cách ly, lòng bất an, không biết chuyện này tiếp tục đào bới sẽ còn bao nhiêu người vô can liên lụy.

Tổ thứ hai do kỹ thuật viên Dương Ninh dẫn đầu, nhiệm vụ là qua lại các thành phố, lấy hình ảnh giám sát từ ngân hàng, cho dù vì thời gian quá dài làm thất tán một phần, song số còn lại cũng giúp tìm đủ chứng cứ.

Vương Lỗi, Lưu Đại Quân, Dương Phong Lợi, Hách Thành, Vạn Thủy Thăng ... Không dưới 10 người rút tiền, không có gì bất ngờ, đó là không thu được khuôn mặt hoàn chỉnh, đại bộ phận rút tiền ban đêm, đeo khẩu trang, mặc áo mưa, song cùng là một người, từ vóc dáng chiều cao có thể phán đoán sơ bộ chính là Vũ Tiểu Lỗi.

Vì rút tiền từ ATM có giới hạn, nên phải chia nhỏ ra lĩnh, dùng thủ đoạn sơ đẳng đơn giản này, lặng lẽ lấy đi tiền mặt.

Tất cả đều chứng minh một điều, Ngả Tiểu Nam, vợ người bị hại 18 năm trước, bao che cho kẻ giết chồng mình.

Cục trưởng Cố nhìn một đống chứng cứ lấy được từ các nơi, mấy ngày qua phong tỏa đội, do đích thân hắn khống chế, mọi hoạt động hạn chế trong khuôn viên nhỏ, cơm ba bữa do dân cảnh tự làm, hắn cũng nhiều ngày không ra ngoài, chờ đợi vụ án treu mười mấy năm thấy ánh mặt trời: “ Hay thật, vợ của người bị hại lại bao che cho nghi phạm à, quá vô lý.”

Phó cục trưởng phân quản hình sự là Triệu Thiếu Long, từng là đội trưởng đội hình cảnh, nghe cục trưởng Cố nói thế như bị điện giật: “ Tôi, tôi không rõ vụ án này lắm.”

“ Anh thấy có hợp lý không?”

“ Nói thật là không hợp lý chút nào.” Triệu Thiếu Long là loại bo bo giữ mình, không cần có công chỉ mong không tội:

“ Tôi cũng thấy thế, nhưng mà lạ, chứng cứ thì không thể sai được.”

“ Cục trưởng Cố, giờ chúng ta làm sao?”

“ Cho triệu tập hình sự Ngải Tiểu Nam, chú ý phương pháp, tới các đồn điều mấy nữ cảnh sát đi làm.” Cục trưởng Cố còn trẻ, tác phong rất dứt khoát: “ Anh làm đi.”

Phó cục Triệu giật mình, nhưng hắn chẳng có quyền từ chối.

Cùng với tiền tuyến đi sâu điều tra, cái huyện Cổ Trại luôn yên bình, cuộc sống diễn ra đều đặn sắp bị khuấy động rồi ...

….

Thượng Hải, tàu điện ngầm đi tới sân bay, bốn cảnh sát quê ngồi sóng vai với nhau, khi phân phố nhiệm vụ, Dư Tội lựa chọn địa điểm khó nhất, cả điện thoại di động lẫn cố định mà Ngả Tiểu Nam từng liên hệ đều dừng hoạt động hoặc là điện thoại công cộng ở đầu được, tra một cái là chạy vòng quanh.

Mười tám năm thay đổi rất nhiều rồi, người sử dụng hộ khẩu giả từng sống ở An Huy mấy năm đã biến mất, cùng với khoa học kỹ thuật tiến bộ, nghi phạm có lẽ cũng đã tiếp nhận tri thức mới, thay đổi cách ẩn nấp, nhiều cách, đơn giản nhất là tới chợ đen mua một lý lịch có thể tra cứu được trên mạng cảnh vụ, né tránh được điều tra không thành vấn đề.

Tin tức có được rất nhiều, Trương An, Trung Châu, An Huy đều phản hồi manh mối, song đều là nơi đã từng sống, tra tiếp càng lúc càng khó.

Lý Dật Phong không dám quấy rầy đồn trưởng đang chống cằm trầm tư, quay đầu sang thi Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đang trố mặt nhìn một đôi đang ôm nhau hôn quên trời đất ở cửa sổ, nhéo mỗi tên một cái: “ Đừng nhìn chằm chằm người ta như thế.”

“ Nhưng mà chúng còn là trẻ con, đeo cặp sách sau lưng kìa.” Lý Ngốc rùng mình:

“ Thành phố lớn sướng thật, chẳng cần đợi tới lúc tối lửa tắt đèn cũng có thể làm càn rồi.” Lý Thuyên Dương hâm mộ vô cùng:

Lý Dật Phong bị hai người anh em quê nguyên cục đánh bại, chuyến đi này chỉ hai tên ngốc vô tâm này là sướng, nào ngồi máy bay, ở khách sạn, gây ra không ít trò hề. Hắn phải giáo dục mấy lần, ở thành phố đều đèn nhà ai nhà nấy rạng, đừng nói là hôn nhau, tới khỏa thân ngoài đường cũng có, đừng quản vào, ngoài ra phải chú ý nơi công cộng, đừng đưa bàn chân thối ra.

“ Suỵt!” Lý Ngốc đặt tay lên miệng bảo Lý Dật Phong nói nhỏ xuống:

Lý Dật Phong quay đầu nhìn Dư Tội, mắt đầy tơ máu, mặt râu ria, lúc vào ga tàu điện ngầm còn bị người ta giữ lại kiểm tra CMT, truy lùng tội phạm tới mức giờ ai cũng giống tù trốn trại.

Dư Tội kỳ thực hoàn toàn không chú ý, đang xem tin nhắn tình hình vụ án mà kỹ thuật viên vừa gửi cho, báo cáo hai tổ kia vừa được tổng hợp, Viên Lượng đã dẫn người lên đường về Cổ Trải, nếu có tin tức xác thực, tiếp đó phải về nhà tụ họp.

Đưa di động cho Lý Dật Phong, hắn chỉ xem qua loa, mặt nhăn nhó, Dư Tội nheo mắt: “ Dật Phong, cậu sắp thành cán bộ lãnh đạo, không thể gặp việc mang cái mặt đó ra.”

Lý Dật Phong vội điều chỉnh nét mặt: “ Rút tiền che mặt không thấy được đã đành, thế bảy tám tài khoản ngân hàng chả lẽ lúc đăng ký không thu được hình ảnh?”

“ Có lẽ là mua thẻ của người khác.”

“ Vậy em đoán tra địa điểm điện thoại cũng vô nghĩa, không cách nào tra được.”

“ Đúng, cơ bản là thế.”

Dư Tội gật đầu, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi, nhưng lại rất lạc quan: “ Nói rồi đừng nhăn mặt nữa, điều này chứng minh rằng ý thức chống điều tra của hắn rất cao, đồng thời chứng minh manh mối này là chính xác.”

“ Nhưng mà anh cũng thừa nhận không tra được nữa.”

“ Xe tới núi ắt có đường, cậu nghĩ không thể làm được rồi buông tay luôn thì mới thực sự là không bao giờ làm được việc gì.”

....

Hôm nay dừng ở đây, cám ơn Đi Ăn Cơm Tối ( lúc đầu tường tên tây), Thangtdbmt và mấy bạn nữa đã đề cử Ngọc Phiếu, hôm nay lên top 5 NP tuần rồi, còn 2 vị trí nữa là có bánh Trung Thu, lại mặt dày xin NP a.

Bình Luận (0)
Comment