Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 496 - Q4 - Chương 166: Nỗi Đau Xé Lòng.

Q4 - Chương 166: Nỗi đau xé lòng. Q4 - Chương 166: Nỗi đau xé lòng.

Tàu tới nơi, mấy người rời ga tàu điện ngầm, đi lên tầng trên, rất nhiều lối đi nhìn hoa mắt, Lý Dật Phong phải trông chừng hai tên kia, nếu không chúng sẽ đi lạc, thi thoảng còn kéo Dư Tội, đi đường luôn hồn vía ở chỗ khác, toàn nhầm đường, thành ra hắn là người vất vả nhất.

Mục tiêu cách lối ra không xa, ba người Lý Dật Phong chỉ một đám dân cảnh, đánh cược xem trong bốn người bọn họ ai sẽ bị người ta ngăn lại kiểm tra CHỨNG MINH THƯ. Lý Thuyên Dương bị tóm một lần, hắn khôn rồi, vóc ít nước rửa mặt, vuốt tóc ra sau trông tinh thần một chút, đi đứng thì ngẩng cao đầu, nói cười lớn là bình an, nhưng bộ dạng đồn trưởng thì xong rồi.

Y như rằng, hai dân cảnh tuần tra đi tới chặn Dư Tội lại:” Đồng chí, cho xem chứng minh thư.”

“ Hả? Chứng minh thư nào?” Dư Tội không biết đang nghĩ cái gì, nói linh tinh:

“ Anh có mấy chứng minh thư cơ à?” Dân cảnh càng nghi:

“ À, một, sao đi tới đâu cũng kiểm tra chứng minh thư của tôi, tôi giống người xấu lắm à?” Dư Tội làu bàu móc túi, ánh mắt hai dân cảnh rõ ràng nói, chứ còn gì nữa:

Ba tên khốn kia không giúp gì cả mà đứng che miệng cười với nhau, đợi hai dân cảnh xem giấy tờ xấu hổ kính lễ xin lỗi.

Dư Tội nhận lại giấy tờ: “ Không sao, tôi phải cám ơn các anh, trị an nơi này tốt lắm.”

“ Cám ơn.” Hai dân cảnh cảm thấy rất có thành tựu:

Lý Dật Phong ngạc nhiên lắm, sao đồn trưởng nói chuyện ôn hòa như vậy, rời khỏi ga điện ngầm, chen lấn trong đám đông qua lại, men theo định vị tới địa điểm cần tìm.

Phía trước là bến xe bus, người đợi xem đông nghìn nghịt, nhìn bất kỳ hướng nào cũng thấy cơ man nào là người với người, nhìn mà rợn xương sống, cách con đường là dòng xe qua lại không dứt, ở cái nơi này còn gì mà tìm nữa.

“ Người ở đây còn nhiều hơn cây trên rừng nữa, tra thế nào?” Lý Thuyên Dương và Lý Ngốc nản chí ngồi xuống hàng rào, thộn mặt nhìn đám đông chưa từng thấy trong đời:

“ Đồn trưởng, làm sao đây?” Lý Dật Phong đang nghĩ tới đặt vé về nhà luôn cho rồi:

“ Hắn ở thành phố này, cách chúng ta rất gần rồi, nói không chừng vừa đi sượt qua vai nhau.” Dư Tội nói rất chắc chắn:

“ Nhưng thành phố này nhân khẩu gấp đôi gấp ba Đại Nguyên, tra làm sao?” Lý Dật Phong lại trưng cái mặt sầu đời của hắn ra:

“ Dễ thôi, trước tiên không phải công vụ viên, đơn vị biên chế thì hắn không có tư cách vào, không phải xí nghiệp lớn, vì hắn bỏ trốn năm 18 tuổi, không có khả năng tiếp nhận giáo dục bậc cao. Hắn cũng không thành lưu manh, nếu không bằng đấy năm đủ hắn đâm đầu vào lưới ... Thế thì hắn làm cái nghề nghiệp loại bên rìa, không cần bằng cấp và kiến thức, có điều là nuôi được bản thân, hệ số nguy hiểm thấp, ít phải xuất hiện ... Phạm vi nghề nghiệp như vậy rất hẹp ...”

Dư Tội tựa hồ quay về thời vừa tới Quảng Châu, khi đó không xu dính túi, không thân quen, không chứng minh thư, đặt chân tới chỗ hoàn toàn xa lạ. Vũ Tiểu Lỗi còn thảm hơn khi còn đề phòng cảnh sát, qua được cảnh ngộ đó tới ngày hôm nay, không thể không thán phục năng lực sinh tồn của con người khi bị đẩy vào tuyệt cảnh, hỏi 100 người chắc 99 người nói không làm được, song nếu thực sự bị đẩy vào tình cảnh đó, họ sẽ đều làm được.

Vậy ở đâu đây?

Dòng xe chật ních, biển người mênh mông, đường phố đông đúc.

Đủ mọi giọng nói từ trời nam biển bắc xen lẫn, tiếng còi xe liên hồi, hoàn cảnh nóng nực lại thêm tiếng ồn ào này, khiến lòng người vô cớ sinh ra sự bực bối.

Lúc này là buổi hoàng hôn, thế nhưng thời tiết chẳng dễ chịu hơn chút nào, mặt đường bị nung nóng cả ngày đang trả lại hơi nóng cho không khí, ở thành phố mà nhà cao tầng chen nhau chật kín này, hơi nóng tản đi rất chậm, nó là là sát mặt đất hành hạ người ta.

Đây lại là thời điểm kiếm sống tốt nhất trong ngày khi vô số con người rời khỏi chiếc những chiếc hộp bê tông sắt thép trở về nhà, hàng dài những chiếc xe màu sẫm đỗ ở gần ga tài điện ngầm sẵn sàng đòn khách, trong chiếc xe sẫm màu, có một hán tử trung niên ngồi ghế lái, thi thoảng lại quệt tay mũi ... À không phải, quệt mắt, giống như mệt mỏi rồi, nhiều người quen lấy làm lạ, thường lúc hoàng hôn là thời điểm bận rộn nhất, nhưng Lão Thạch lại không ra đường làm ăn như mọi khi.

Hắn đang khóc, hắn khóc nức nở như đứa trẻ, tay cầm di động hiện lên một bức ảnh không liên quan tới thành phố này.

( Thành quản huyện Cổ Trại ẩu đả hai vợ chồng già khiến họ trọng thương).

Ngày nào cũng bận rộn tới khuya, kỳ thực hắn không rảnh chú ý tin tức, chỉ thi thoảng rảnh rỗi lên mạng, xem thay đổi ở quê nhà, không ngờ lại đọc một tin dữ như vậy, chưa đọc hết hai hàng nước mắt đã chảy dài.

“ Lão Thạch, sao thế?”

Có người bạn lái xe gõ cửa sổ quan tâm hỏi, hắn lắc đầu, cố ngăn hàng nước mắt mở cửa xe ra nói không thoải mái, thế nhưng không thành công. Càng kìm nén, cảm xúc càng trào dâng mãnh liệt, cứ thế hắn kệ người bạn chạy lên mặt đường, băng qua bãi cỏ, chạy miết tới khí thấm mệt, thấy trước một cái ngõ vắng người, hắn ngồi xuống, co mình thu lu trong góc, cắn chặt răng vẫn không kìm được khóc nấc lên.

“ Cha, mẹ ...” Giống như lúc mới học nói, hắn gian nan nói ra hai chữ lâu lắm rồi không nói:

Bao nhiêu năm không đau đớn khổ sở thế này rồi, mỗi chữ phát ra như nặng ngàn cân, hắn khóc, khóc mãi, rồi sực nhớ, hắn run run gọi điện thoại, có tiếng chuông reo, reo mãi, nhưng không ai bắt máy.

“ Cha .... Mẹ ...” Hắn ngửa cổ gào lên như con thú bị thương:

…… …………

Huyện Cổ Trại, cách đó nghìn dặm.

Lúc này Ngả Tiểu Nam đang xách dưa mua ở chợ hoa quả, chuẩn bị về nhà làm bữa tối, nhiều ngày qua tinh thần cô hết sức bất an, biết Lý Huệ Lan và Vũ Hướng Tiền không sao, cô thở phào nhẹ nhõm, định làm một bữa thật ngon khao thưởng mình. Tuy luôn tự nhủ rằng chuyện kia chẳng ai biết được, nhưng dù sao cô chỉ là phụ nữ gia đình bình thường, không phải là tội phạm, bất kỳ chuyện gì dính dáng tới cảnh sát tới pháp luật cũng làm người ta khiếp sợ.

May, chuyện đã đâu vào đó, có thể sống bình thường rồi.

Cha chồng qua đời, con gái lên đại học, nhà chỉ có một mình, thời gian xóa nhòa mọi vết thương, cô quen cuộc sống yên ả không tranh với đời, không thấy có gì không thoải mái, thậm chí càng nhẹ nhàng vì chẳng phải vướng bận gì, càng sống càng trẻ ra.

Là nữ nhân trên 40, nhưng trông vẫn trẻ lắm, tóc búi cô, áo cộc tay cái nút kiểu cổ, giày vải phổ thông, không khác gì đại đa số phụ nữ ở huyện thành, thi thoảng vẫn khiến một hai người ngoái đầu nhìn làm Ngả Tiểu Nam cười tủm tỉm.

Nữ cảnh sát cầm ảnh nói: “ Chính cô ta, đỗ ở cổng khu nhà.”

Một chiếc xe biển dân sự đi thẳng vào khu dân cư, Ngả Tiểu Nam không để ý, vừa tới gần, cửa xe mở ra, hai nữ cảnh sát mặt lạnh tanh xuất hiện.

“ Cảnh sát đây, Ngà Tiểu Nam, mời theo chúng tôi.”

“ Chúng tôi không muốn gây chứ ý, mời.”

Rau quả trong tay Ngả Tiểu Nam rơi bịch xuống đất, không khác gì bị sét đánh, đờ đẫn bước lên xe, quả dưa vỡ nát văng đầy đất, điều cô sợ nhất, cơn ác mộng hành hạ cô suốt thời gian qua đã thành sự thật rồi.

……….. …………..

Bình Luận (0)
Comment