“ Ngả Tiểu Nam, có biết vì sao cô bị gọi tới đây không?”
Triệu Thiếu Long tuổi gần năm mươi, sống nửa đời người vẫn không sao tưởng tượng được nút thắt vụ án mười tám năm trước lại ở trên người phụ nữ trung niên rụt rè này.
Ngả Tiểu Nam không đáp, mím chặt môi cúi đầu.
Đã bao nhiêu năm rồi không trực tiếp làm việc này, Triệu Thiếu Long chẳng nhớ nữa, vì trong đội không còn ai, mấy cao thủ bị phái đi hết, lãnh đạo đốc thúc, ông già nhát gan sợ trách nhiệm đành phải xách gươm ra trận.
Nghĩ một lúc ra hiệu hai nữ cảnh sát rót cho nghi phạm cốc nước để hòa hoãn không khí, đồng thời thay đổi cách nói chuyện:” Tôi tra được ở ba ngân hàng, trong đó 17 lần lấy danh nghĩa của cô, 12 lần danh nghĩa cha chồng đã chết của cô, 2 lần danh nghĩa của cô, tổng kim ngạch là 34 vạn ... Có thể nói cho tôi biết là tiền ở đâu ra không?”
“ Người ta cho.”
“ Ai cho?”
Không nói nữa, chỉ là một câu buột miệng thôi, Triệu Thiếu Long ném ra tờ giấy nữa: “ Tiền nói không rõ, điện thoại thì sao, con gái cô học ở Nam Kinh, nhưng cô lại gọi điện tới Tô Hàng, Thượng Hải ... Có thể cho tôi biết gọi cho ai không?”
Không nói, gần như đã cho cảnh sát đáp án chính xác rồi.
Triệu Thiếu Long nổi cáu, vỗ bàn đánh sầm làm Ngả Tiểu Nam run lên, rống lớn: “ Còn phải nói à, cô bao che ai, hắn là kẻ giết chồng cô, cho dù gia đình hung thủ cho cô bao lợi lộc, đó vẫn là án mạng, luật pháp không tha thứ cho hắn.”
Tiếng rống làm toàn thân Ngả Tiểu Nam run rẩy, nhưng nhìn lại với ánh mắt thù hận, bất khuất, làm người ta thấy tín ngưỡng kiên định của người mù chữ là thế nào rồi.
“ Còn trừng mắt nhìn tôi à, rồi đến lúc cô phải khóc.” Triệu Thiếu Long từng là đội trưởng hình cảnh, tính khí nóng chứ, lại vỗ bàn: “ Chuyện này quá nửa huyện biết, Vũ gia bồi thường tiền cho nhà cô là nên làm, nhưng không thể làm lý do để con họ thoát tội, đo là án mạng, có biết gây áp lực với chúng tôi lớn thế nào không? Hắn giết chồng cô, chả lẽ cô không có tí tình nghĩa vợ chồng nào, còn bao che cả hung thủ ... Vũ Hướng Tiền cho cô bao tiền?”
Ngả Tiểu Nam nhìn ra được miệt thị, căm ghét, khinh bỉ không che dấu của người xung quanh, rối rít xua tay: “ Không phải thế, không phải thế …”
Choang, cốc nước rơi xuống vỡ tan tánh, hai nữ cảnh sát ấn vai xuống.
Triệu Thiếu Long càng điên: “ Vậy thì thế nào, cô nói hắn không giết chồng cô chắc?”
“ Không phải thế ... Tên tên súc sinh Trần Kiến Đình đó đáng chết.”
“ Vậy Vũ Tiểu Lỗi được giết hắn à?”
“ Hắn cũng đáng chết …” Ngả Tiểu Nam quát lại, hai hàng nước mắt trào ra:
“ A, xem ra cô biết hắn ở đâu.” Triệu Thiếu Long ngữ khí hòa hoãn hơn, đó là phương thức thăm dò bằng cách kích thích nghi phạm, xem ra vẫn chưa lụt nghề:
“ Tôi không biết, tôi không biết gì hết ...” Ngải Tiểu Nam vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, hỏi gì cũng lặp đi lặp lại câu đó:
Triệu Thiếu Long nóng máu thật rồi, ném cặp tài liệu, đứng dậy bỏ ra ngoài, đi qua đi lại ở ngoài hành lang, đợi khi nguôi giận mới quay lại.
Vẫn khóc.
Nhẫn nhịn hỏi thêm một lúc, đối phương chỉ khóc, căn bản không sao hỏi được.
Lát sau cục trưởng Cố tới, hai vị lãnh đạo đóng cửa nói chuyện, nhưng bên ngoài vẫn nghe tiếng quát.
“ Bảo anh đi hỏi vài câu ... Anh dọa cô ta, có ích gì không? Đó là nghi phạm trọng yếu, sơ xuất một chút thôi là đợi thêm 18 năm nữa ... Đi đi, bảo mấy nữ cảnh sát ở cùng cô ta, để cô ta ổn định lại ...”
Phó cục Triệu mặt đen như đít nổi đi ra, gọi điện tới các đồn, điều số nữ cảnh sát ít hỏi tới, lãnh đạo muốn kết quả vào buổi sáng, nhìn tình cảnh này, chắc tới lúc ông ta khóc ...
Đôi khi người vô dục vô cầu khó đối phó hơn bọn tội phạm tiền án đầy mình, Ngả Tiểu Nam chẳng đi học được vài ngày là người như thế, nữ cảnh sát toàn huyện luân phiên nhau ra trận, cô ta không khai. Hỏi tiền ở đâu ra, lúc nói là trộm, lúc nói là nhặt được, quát một câu là cô ta khóc, không ai làm gì nổi ...
Đội của Viên Lượng nhận được tin tức khi ở trên tàu hỏa, hiện giờ đã tới giai đoạn định vị bắt giữ, giờ đợi Ngả Tiểu Nam lên tiếng, hoặc hai chiếc điện thoại bị giám sát có người gọi tới ... Hoặc là tìm ra manh mối giá trị ở Thượng Hải, nơi có tần suất cuộc gọi cao nhất.
Tuuuuuuuuuuuu....
Một hồi còi tầu kéo dài, đội viên khẽ chọc vai đội trưởng đang ngủ say, nhắc nhở đã tới Thượng Hải.
Mở mắt ra là một màu xanh dễ chịu, xa xa là tòa nhà cao tầng đua nhau vươn lên trời, ở gần là dòng khách qua lại tấp nập, từ huyện thành tới đô thị lớn không khỏi có chút rè dặt, thở dài: “ Khúc xương cứng này không rõ gặm nổi không.”
Viên Lượng cùng ba đội viên khác tụ lại một chỗ xuống tàu, khi đi ra sân ga, thấy người giơ tấm biển lớn viết hai chữ: Viên Lượng.
Là Cẩu thiếu gia, chữ như giun bò, mấy đội viên nhìn thấy cười khúc khích, hai nhóm tụ họp lại làm một, Viên Lương chỉ tấm biển xấu xí:” Sao lại viết tên tôi?”
“ Tên anh có hai chữ, dễ viết.”
Mọi người lại cười, Viên Lượng hơi bực:” Thế thì viết cho đàng hoàng, sao viết xiêu xiêu vẹo vẹo thế này?”
“ Đây là thư pháp của đồn trưởng chúng tôi, lát nữa anh đi mà xử lý anh ấy.”
Thế thì chịu rồi, mọi người lên chiếc xe thương vụ được thuê, đi một quãng lại dừng, giao thông nơi này thực sự không ra làm sao cả, dù sao tranh thủ ngắm cảnh tượng thành phố lớn, cảm thụ không khí đô thị lớn.
Chỉ là hỏi tới tiến triển, cả hai bên đều thở dài.
Xe đi tới khu Dương Phổ, gần ngoại ô, xe tiếp tục vào cái ngõ cổ, dừng trước nhà khách, không ai bất ngờ, với trợ cấp của cảnh sát huyện, cơ bản chỉ ở được nơi thế này.
Lý Dật Phong an bài phòng cho mọi người nghỉ ngơi, Viên Lượng đi gõ cửa phòng Dư Tội, vừa đi vào thấy y cởi trần , tay cầm chai bia, bên là đĩa lạc, tưởng đang hưởng thụ, té ra đang ngây người .., trên một mặt tướng có tấm bản đồ lớn, đánh dấu chi chít.
Rất trực quan, rất tỉ mỉ, Viên Lượng cười:” Không tệ, đồn trưởng Dư, rất có không khí phá án trong phim Mỹ đấy.”
“ Ở chuyện này phải thừa nhận, phương Tây tiên tiến hơn chúng ta, khi tôi còn ở trường học, tài liệu tham khảo đa phần đều của nước ngoài.” Dư Tội lúc này mới nhận ra có người vào:
“ Sao, có kết quả không?”
“ Tôi đang đoán.”
“ Đoán?” Viên Lượng nhìn kỹ bản đồ, là bản đồ thành phố Thượng Hải, đánh dấu vài địa điểm, là nơi từng sử dụng điện thoại liên hệ, còn khoanh tròn là máy ATM, xa nhất cách Thượng Hải gần trăm km, thuộc dải Tô Hàng: “ Đoán thế nào?”
- Đoán nghề nghiệp của hắn, nơi hắn có khả năng xuất hiện.
Viên Lương nhận ra mặc dù Dư Tội râu ria trông phát gớm, nhưng mà ánh mắt sáng, giọng nói cũng hòa nhã, hơn nữa, trong phòng không có mùi khói thuốc, hưng phấn hỏi: “ Đoán ra rồi phải không?”
“ Ừ, đợi anh đấy, tàu hỏa chậm quá.”
“ Chịu thôi, chúng tôi có vũ khí, không có phê duyệt đặc biệt thì không lên máy bay được.” Bọn họ là hình cảnh, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều mang súng, thứ này mang lên máy bay lo giấy tờ thủ tục rất phiền, quan hệ hai bên lúc này không cần phải khách khí như hồi đầu nữa, Viên Lượng giục: “ Mau nói đi, cậu đoán ra gì rồi?”