Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 530 - Q5 - Chương 013: Không Còn Ai Để Chọn. (2)

Q5 - Chương 013: Không còn ai để chọn. (2) Q5 - Chương 013: Không còn ai để chọn. (2)

Những lời Lý Mân không phải là thổi phồng, không phải tự tin thái quá, đây là thời đại kỹ thuật số, ai nắm nhiều thông tin nhất thì người đó có quyền lực, có kho tin tức khổng lồ cùng quyền hạn trên mạng, bọn họ có thể làm được những điều không ai ngờ, song mục đích của Sử Thanh Hoài không phải ở đó:” Không có nhiệm vụ nào cả, nếu có thì cũng là muốn chọn người từ chỗ đồng chí, đi chấp hành nhiệm vụ này.”

“ Thế thì càng tốt.” Lý Mân vỗ tay: “ Từ lâu tôi đã chướng mắt với đám cảnh sát cơ sở của chúng ta rồi, bọn họ chẳng có chút ý thức pháp chế nào, bắt người không khác gì sơn tặc bắt thổ phỉ ... Đã thế kỷ 21 rồi, chấp pháp văn minh mới là xu hướng chính của lĩnh vực pháp chế, phương hướng cuối cùng của chúng tôi ở đây cũng là thế, vài năm nữa chế ra robot cho đám cảnh sát thiếu văn minh đó thất nghiệp hết ... À phải, khoa trưởng Sử, anh nhìn trúng ai, trực tiếp ra lệnh không phải là xong à?”

“ Chuyện này là tự nguyện, đương nhiên cần trưng cầu ý kiến cá nhân.” Sử Thanh Hoài càng có thiện cảm với Lý Mân thêm một bậc:” Tôi nhìn trúng cô, thế nào?”

Lý Mân ngớ người, sau đó đỏ mặt cười ha hả, cười rất bá đạo, ngạc nhiên chỉ mình:” Anh chắc chứ, tôi thực sự muốn chuyển chỗ đấy, không được làm tôi mừng hụt đâu đấy nhé, tôi muốn đi thật đấy.”

Đến lượt Sử Thanh Hoài ngớ ra, đây là người đầu tiên muốn theo hắn, hắn bị từ chối nhiều tới mức không tin hỏi lại: “ Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?”

“ Còn không phải là đơn giản à ... “ Lý Mân chỉ bản thân cười khổ:” Lúc tham gia công tác tôi chỉ có 65 kg, giờ đột phá 100 kg rồi, do cái công việc này hại đấy ... Mỗi ngày ngồi trước máy vi tính không dưới 8 tiếng, lần tăng ca dài nhất liền tục hơn 40 tiếng ... Không béo cũng không được, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, tôi mấy lần xin đổi công tác, tới giờ vẫn chưa có hồi âm, thể trọng thì vẫn liên tục bành trướng ...”

Sử Thanh Hoài té ngửa, phải mím môi nhịn cười, người duy nhất không từ chối kế hoạch của hắn là vì vấn đề thể trọng:” Nhưng còn phải tham gia huấn luyện thể lực, cô làm được không?”

“ Đương nhiên, vừa vặn giảm béo.” Lý Mân gật đầu đáp tỉnh bơ:

Sử Thanh Hoài lau mồ hôi: “ Tương lai chi viện khẩn cấp, phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, phải xa nhà nhiều ngày.”

“ Càng vừa vặn giảm béo.”

“ Thực thi kế hoạch này, đơn vị sẽ đặt ở tổng đội hình sự, cô tham gia phải từ chức hiện giờ đấy.”

“ Dời, tôi mong mà chả được.”

Người ta gần như chả băn khoăn gì, toàn bộ lý do đều từ thể trọng mà ra, Lý Mân như vớ được cọng cỏ cứu mạng, xem ra là thực sự muốn đổi đơn vị lắm rồi , hơn nữa nghe nói tới tổng đội hình sự , mắt lại càng sáng hơn, lẩm bẩm, tôi sớm muốn làm loại cảnh sát chuyên đi bắt tội phạm rồi, tốt hơn là ru rú một chỗ.

“ Vậy cô đợi thông báo nhé, nếu được chọn, sẽ báo trước một tuần.” Sử Thanh Hoài đứng dậy, không ngờ rằng thuận lợi nhất lại là người mà hắn ít hi vọng nhất, chỉ là không rõ nên buồn hay vui:

Lý Mẫn cao hứng vô cùng, ân cần tiễn Sử Thanh Hoài đi, vừa ra ngoài gặp phải chủ nhiệm Tống kéo đi, cửa vừa đóng nghe thấy tiếng oang oang.

“ Này, các cục cưng của chị ... Báo cho mọi người biết một tin, hoa khôi cảnh sát ôn nhu, mỹ lệ của mọi người, tôi, rất có khả năng rời khỏi mọi người, tiếp nhận nhiệm vụ trọng yếu hơn ... Mau mau biểu thị đi, bi thương quá độ, không còn thiết sống nữa càng tốt, nếu không thì không xứng đáng với tình yêu của chị ...”

Thấy Sử Thanh Hoài nhíu mày, Tống chủ nhiệm cười nói nhỏ:” Ăn nói có hơi phóng túng một chút, nhưng được lòn người, năng lực công tác cao, là đồng, khoa trưởng Sử, anh định điều cô ấy lên tỉnh à?”

Ài, điều lệ bảo mật không mấy ý nghĩa ở khối văn phòng, Sử Thanh Hoài biết bị nghe ngóng tin tức rồi, hắn không dấu ...

Buổi trưa ăn cơm cùng chủ nhiệm Tống, trong bữa cơm, đề tài không phải thăng tiến thì cũng là điều động, giống mấy bà nương gặp nhau ngoài đường, chẳng có mối quan tâm nào tới nhiệm vụ.

Dù sao chỉ nói mà thôi, Lý Mân giúp hắn gỡ bỏ được tâm kết lớn nhất, chủ nhiệm Tống còn cung cấp thêm không ít thông tin, như lúc tuyển vào kiểm tra thể lực thì cô gái này không hợp cách, nhưng vì khi đó cải cách hiện đại hóa thông tin, thiếu người nên tuyển tạm. Song sự thực chứng minh cô còn hợp cách hơn đại đa số những người có thể trọng hợp cách, chỉ là không ít tuổi nữa, vấn đề cá nhân không được giải quyết, bản thân có chút phóng túng cùng vấn đề hình tượng, nên độc thân mãi.

Sử Thanh Hoài không phát biểu ý kiến, chỉ thi thoảng cười phụ họa.

Buổi chiều hắn tới phân cục Đông Dương, đến giờ hắn còn chưa rõ vì sao xử trưởng Hứa tiến cửa người này, nhưng một tuần đi gặp gỡ mới phát hiện cái kế hoạch mình tự tin là tính khả thi rất cao lại trở nên bất hợp lý như thế, nếu chỉ đưa được cô gái béo này về, chẳng thà xé toạc kế hoạch đốt đi cho rồi.

Chính vì thế mà hắn đành phải đi gặp đồng chí Nghiêm Đức Tiêu.

Thế nhưng khi nhìn thấy mắt hắn muốn lồi ra, chỉ thấy đồng chí này từ một chiếc BYD gian nan đi ra, tay vịn xe, thiếu chút nữa ngã, đồng nghiệp vội đỡ lấy, làm Sử Thanh Hoài hết hồn, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, ai ngờ càng choáng.

Đồng chí ấy uống say rồi, say tới chống đuôi xe thở không thôi, mà cái độ béo thì, nữ nhân mang thai đôi sắp sinh cũng chẳng có cái bụng to bằng, đang ọe ọe liên hồi, có vẻ không vui:” Đúng là loại không biết làm việc, ba mấy tuổi đầu chả hiểu gì, chuyện ăn uống về sau không đi nữa ... Cho chút ưu đãi thực tế hơn, đây là xử phạt trị an, phạt 500 cũng được, phạt 5000 cũng chẳng ai dám nói gì, phải xem biểu hiện ... Ăn một bữa ích gì chứ, đúng là thứ chả biết điều ...”

Xem ra đang giáo dục khao viên, một người vội vàng huých vai hắn:” Anh Nghiêm, đừng nói nữa.”

Người khác đang đỡ nói, trợ lý Nghiêm, anh uống say rồi, để tôi đưa về.

“ Không về, về để vợ tôi ngửi thấy mùi rượu mắng cho à, anh là ai?” Nghiêm Đức Tiêu mắt lờ mờ thấy một người lạ đứng đó, cơn say làm mắt mờ, tư duy thoái hóa lớn tiếng chất vấn:

“ Không có gì, tôi là người qua đường thôi.” Sử Thanh Hoài vẫy tay, nhìn thứ cảnh sát tha hòa này không chừng vài bữa nữa bị đốc sát đưa đi rồi, không có tâm tình mà nói nữa, đi thẳng luôn:

Đằng sau một khoa viên trách:” Anh Tiêu, đừng nói linh tinh nữa, nói không chừng là người trong nghề đấy.”

Nghiêm Đức Tiêu xem thường:” Mấy đứa đúng là ít va chạm, có biết xử trưởng Hứa là ai không, chú tôi đấy ... Năm xưa anh em trong trường đều ở đội hình sự, chiến đấu tuyến đấu, mỗi mình tôi thoát ra được, đều nhờ chú tôi đấy ...”

Sử Thanh Hoài loáng thoáng nghe thấy giọng điệu cực kỳ huênh hoang ấy, trong lòng không khỏi sinh ra cái nhìn khác về Hứa Bình Thu, té ra là dựa hơi chú mình.

Nhân tiện nhắc tới Hứa Bình Thu thì ngày hôm đó hắn lại liên hệ với Dư Tội, cũng là người Hứa Bình Thu tiến cử, đây là chàng trai không cần nghi ngờ về năng lực, nhưng về nhân phẩm thì có nghi vấn. Hắn có hỏi chuyện nhiều người, vị này gây tranh cãi rất lớn, tầng lãnh đạo đều không có thiện cảm, tuyển vào kế hoạch này vì miễn cưỡng thôi, ý tưởng ban đầu của hắn là một nhóm với tài năng ưu tú ở các lĩnh vực chuyên nghiệp, anh chàng này tuy kinh nghiệm cơ sở lớn, nhưng mà tri thức chuyên nghiệp gần như kém nhất, miễn cưỡng coi như có người để mấy tinh anh kia chỉ huy chạy thực địa.

Ai ngờ không gặp được, chỉ có thể liên hệ qua điện thoại, câu trả lời vẫn rất đơn giản.

Không hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment