Lúc này trời vào độ giao mùa xuân hạ, cây cối chuyển từ màu xanh non tơ sang màu xanh thẩm mỡ màng, trăm hoa đua nở, cảnh sắc như thơ như hoạ, không thể nói hết bằng lời. Gió xuân vẫn hơi se se lạnh các cô gái đã vội vàng thay chiếc váy mỏng nhẹ như cánh bướp xinh muôn màu, khắp nơi bừng bừng sức sống, vậy mà tâm trạng Sử Thanh Hoài vô cùng ảm đạm.
Kế hoạch tự tin trăm phần trăm đã rơi xuống con số 0, kể cả hắn hạ thấp tiêu chuẩn hết mức coi như tuyển chân sai vặt thì họ cũng chẳng thèm, hắn bận rộn cả tuần, dùng sự chân thành lớn nhất cũng chỉ tuyển được một người mà chính hắn cũng chả hài lòng mấy là Lý Mân.
Chán nản, bảo bác Vu lái xe về cơ quan, nửa chừng hắn nhận được điện thoại của chị mình, Sử Tĩnh Viện, cũng là một cảnh sát, chuyên ngành chủ yếu là khôi phục nhận dạng, đôi tay chị hắn khéo léo vẽ rất tốt, chục năm trước thì hắn tuyển chị mình đấy, giờ công nghệ làm thay rồi, chị hắn cơ bản làm việc văn phòng rồi lo nội trợ.
Chẳng có chuyện gì to tát, gọi hắn tới ăn cơm với cha mẹ vì thời gian qua hắn đi miết không thấy đâu, hôm nay còn có cả anh rể hắn. Sử Thanh Hoài lấy cớ bận việc từ chối, anh rể hắn Tần Cao Phong cũng là một cảnh sát, mà nói thật thì hắn không thích Tần Cao Phong, quá cục súc, lầm lì, hay nói câu quai quái, thuộc loại chấp pháp thiếu văn minh mà hắn rất không thiện cảm. Ở chuyện này hắn đồng ý với Lý Mân, loại cảnh sát như Tần Cao Phong phải bị đào thải thay bằng robot hết, sự thực chứng minh là anh rể chẳng được lãnh đạo ưa, chết dí ở đội trọng án nhiều năm, đoán chừng sẽ ở đó hết đời làm một đội trưởng thôi, cùng lắm trước về hưu lãnh đạo an ủi cho lên phó chi đội điều tra hình sự.
17 giờ, Sử Thanh Hoài tới văn phòng của Hứa Bình Thu, đem kết quả công tác trong tuần báo cáo vắn tắt, vừa nói vừa quan sát xử trưởng Hứa, may mà xử trưởng Hứa không có vẻ gì trách móc, bản thản như đã dự đoán hết rồi.
Sau khi nghe xong chỉ có một người tình nguyện, Hứa Bình Thu tủm tỉm cười đặt chén trà xuống: “ Thế hai người tôi tiến cử thì sao?”
Sử Thanh Hoài cố gắng để không lộ sự khó chịu ra ngoài: “ Người tên Nghiêm Đức Tiêu thì tôi tìm hai lần, một lần đợi hai tiếng không gặp được, còn hôm nay gặp được thì uống say, chẳng nói được gì.”
Hứa Bình Thu cười càng vui vẻ, làm Sử Thanh Hoài càng tin là họ hàng thật, hỏi tiếp: “ Dư Tội thì sao?”
“ Cũng không gặp được, nhà cậu ta ở Lâm Phần, xa quá nên tôi không tới, chỉ liên hệ qua điện thoại hai lần.”
“ Cậu nói gì ?”
“ Tôi đem kế hoạch trình bày rất chi tiết.” Sử Thanh Hoài chú ý thấy xử trưởng Hứa không cười nữa mà tỏ ra tập trung, có vẻ để ý tới chàng trai này lắm, hắn vẫn nói thật: “ Cậu ta nói không hứng thú.”
“ Vậy cậu đánh giá hai chàng trai đó thế nào?”
“ Đều không thích hợp, tôi nhớ ra họ rồi, thuộc cái nhóm học sinh đánh nhau hai năm trước, tiêu chuẩn học vấn coi như hạ xuống, Dư Tội miễn cưỡng được, ít ra có tham gia vụ án hình sự, Nghiêm Đức Tiêu thì chẳng làm gì đàng hoàng.”
Hứa Bình Thu gật gù, không bình luận: “ Lý Mân thì sao?”
“ Tất cả các phương diện của cô ấy đều hợp cách, chỉ là thể trọng quá tệ, hơn 100 kg, mục đích cô ấy tham gia là vì giảm béo.” Giọng Sử Thanh Hoài đầy chua chát:
Hứa Bình Thu lại bị chọc cười, hỏi thêm những người khác, càng hỏi thì Sử Thanh Hoài càng đi xuống, cuối cùng tổng kết:” Giờ tôi có thể khẳng định, người thích hợp đều không tới lượt tôi tuyền.”
“ Nếu như vẫn để cậu chọn, chúng ta công bằng một chút, tôi chọn hai người, chính là Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu, ba người còn lại, cho cậu chọn, đơn thuần từ góc độ phù hợp mà xét, không cần quan tâm đối phương có đồng ý hay không, đừng nghĩ tới phương diện khiếm khuyết cá nhân, đặc biệt là thể trọng.”
“ Lý Mân, Tào Á Kiệt, Du Phong ... Thời gian công tác không dài không ngắn, ở từng lĩnh vực đều có thành tựu, nếu phối hợp ăn ý, thêm vào một hai người kinh nghiệm thực chiến, không bao lâu chúng ta sẽ có tiểu tổ thiện chiến rồi.” Sử Thanh Hoài phấn chấn được vài giây lại quay về hiện thực u ám: “ Nhưng giờ người có bản lĩnh thì chỉ muốn nhảy ra ngoài, không có bản lĩnh cũng chẳng muốn tới.”
Hứa Bình Thu cười rất lâu, hết giờ làm gọi Sử Thanh Hoài đứng dậy đi về cùng: “ Cậu chuẩn bị đi, tuần sau bắt đầu kế hoạch, tiến hành huấn luyện ba tháng cọ sát, sáu tháng thực chiến, trong vòng một năm cho tôi thấy hiệu quả, kế hoạch này đã được sở trưởng Thôi gật đầu , kinh phí, địa điểm, huấn luyện viên, cậu đều không cần lo, nhưng phải quản lý tốt mấy mầm non cho tôi.”
“ Nhưng ... Nhưng còn chưa có đủ người.” Sử Thanh Hoài ngớ ra:
“ Tiểu Sử à, đây là một sự rèn luyện với cậu, cậu chưa từng ở cơ sở, đó là thiếu sót của cậu, nên cậu không biết nói chuyện với họ thế nào ... Mai chúng ta cùng đi, phàm là người cậu nhìn trúng, tôi sẽ chỉ cậu cách đào người, phương pháp, phương thức làm việc, cả cậu cũng phải học lại từ đầu. Đi nào, đi xe tôi, mấy ngày qua cậu vất vả rồi.” Hứa Bình Thu nói thoải mái như không có chuyện gì to tát:
Nhưng những người đó cực khó tiếp xúc, Sử Thanh Hoài lĩnh giáo rồi, chả lẽ xử trưởng Hứa có tuyệt chiêu gì? Không, hắn không tin ...
Đối với việc thành lập tiểu tổ chi viện đặc biệt này, Sử Thanh Hoài đặt kỳ vọng rất cao, hắn tốt nghiệp hạng ưu được phân về sở công an tỉnh, khởi đầu cao hơn người khác, ngay cấp phó khoa, sau đó ngồi văn phòng nghiên cứu gần mười năm lên thêm một cấp, ngay cả một tên tội phạm chưa từng bắt, thậm chí chưa từng tiếp xúc, trong mắt người khác hắn chỉ là tên bàn việc quân trên giấy.
Đây là xung đột chủ yếu giữa hắn và anh rể, hắn chướng mắt người ta là tên mãng phu thô bỉ, người ta khinh hắn là thư sinh võ mồm, quan hệ cơ bản không cách nào hàn gắn, chị hắn mới đầu còn cố gắng giảng hòa, giờ chán rồi.
Cái kế hoạch này được hắn ấp ủ đã lâu, nhờ mô phỏng không ít kinh nghiệm thành công trong ngoài nước, khi được xử trưởng Hứa tán đồng, hắn đã vui mừng một hồi.
Nhưng chẳng vui mừng được lâu vì ngay bước đầu tiên là tuyển người đã gặp vô số gian nan, hắn thực sự không biết sẽ còn bao nhiêu rào cản nữa, thực tế chứng mình hắn đúng là chỉ biết sách vở, thế nên hắn không muốn về ăn cơm, khỏi nhìn cái mặt đáng ghét của anh rể.
À phải, hôm nay là thứ sáu rồi, bảo tuần sau bắt đầu, nhưng nhân viên chưa định vị, vốn hắn cho rằng xử trưởng Hứa đích thân ra tay, nên từ lúc đi làm liền đợi, nhưng đợi mãi, nhưng chẳng thấy điện thoại gọi tới, hắn thậm chí rời văn phòng, lén lút tới gần văn phòng xử trưởng.
Từ 8 tới 9 giờ, không có một chút động tĩnh nào hết.
9 giờ hơn, hắn nghe thấy tiếng quát mắng, hình như vị đội trưởng nào đó gặp họa rồi, bị mắng cực thảm, nghe đồn xử trưởng Hứa mắng người kinh lắm, có đội trưởng thà giáng chức còn hơn bị xử trưởng Hứa trách mắng, từ trên sở tới đội hình cảnh các khu, Hứa Bình Thu là người tối cao, cũng là người duy nhất.
Hơn 10 giờ, thi thoảng nghe thấy tiếng cười sang sảng.
Gần trưa, khi Hứa Thanh Hoài lần nữa tới văn phòng xử trưởng Hứa thì đã đi rồi.
Buổi chiều đi làm, nghe thấy gọi điện thoại với ai đó trong phòng, không dám quấy nhiễu, cứ thế đợi rồi đợi, một ngày dài qua đi mà chả có tí tin tức nào. Sử Thanh Hoài lòng rầu rĩ, có phải vì lãnh đạo nhiều việc nên quên mất rồi không? Hay căn bản là chẳng coi trọng chuyện này? Ở cái cơ quan quan liêu này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ không thể có hiệu suất cao được,
Hắn tuy rất buồn, nhưng cũng quen rồi, đợi khi sắp hết giờ làm vẫn không được thông báo, hắn hoàn toàn thất vọng, thu dọn văn kiện, tắt máy vi tính, xuống lầu về nhà.
....
Sử Tĩnh Viện và Tần Cao Phong, mọi người còn nhớ không?