Sử Thanh Hoài lầm lũi bước đi, đến cả đồng nghiệp chào cũng chẳng buồn đáp lại, không ngờ xuống sân thì xe riêng của xử trưởng Hứa đợi ở cổng, lái xe vẫy tay gọi hắn, hắn mừng rỡ chạy tới.
Hứa Bình Thu đang gọi điện thoại, nói nốt mấy câu rồi chỉ thị:” Đi thôi, hôm nay phải đi không ít nơi, đi xong rồi ăn, Lý Mân thì do cậu phụ trách thông báo, còn lại hôm nay xử lý hết những người còn lại, mau chóng làm ra dự toán để phê sớm, thiết bị cần nhập khẩu thì khả năng sẽ phiền toái hơn.”
“ Vâng, tuần sau có ngay ạ.” Sử Thanh Hoài phấn chấn gật đầu:
Xe đi tới địa điểm đầu tiên là đường Dược Tiến, Sử Thanh Hoài có chút hoang mang, sực nhớ là một nơi mà Tào Á Kiệt làm việc, hắn đang lắp đặt thiết bị cho người ta. Quả nhiên xe dừng lại một cái, Hứa Bình Thu gọi Sử Thanh Hoài xuống xe:” Cùng đi mời vị chuyên gia Tào nào.”
Té ra lãnh đạo không phải là người quan liêu, mà là nghiên cứu rõ rồi mới hành động, Sử Thanh Hoài vội vàng đi theo, qua cửa thì gặp một đoàn người từ trên lầu đi xuống, một trong số đó cầm laptop Apple, chỉ trỏ cho mấy người mặc đồ công nhân xung quanh. Người đó nhìn thấy Sử Thanh Hoài thì giật mình, đuổi người xung quanh đi, mỉm cười đi tới bắt tay hắn, thấy Hứa Bình Thu quen mặt, không nhớ ra, nhìn với ý dò hỏi.
Hứa Bình Thu mỉm cười:” Tôi họ Hứa, tên Bình Thu, trong câu nhạn lạc bình thu.”
“ Á.” Tào Á Kiệt chấn kinh, rối rít kinh lễ:” Xin chào xử trưởng Hữa.”
“ Không cần nghiêm túc thế, xem ra cậu sống rất tốt.” Hứa Bình Thu nhìn cấp dưới ăn mặc trông như phú nhị đại:” Giống như lần trước, xin cậu 10 phút được không?”
“ Úi úi, xử trưởng Hứa nói gì thế ... Hay là để tôi mời hai vị ...” Tào Á Kiệt hết hồn, đối phương là quan lớn trên tỉnh, một câu nói có thể quyết định vận mệnh của hắn, huống hồ cái tên Hứa Bình Thu như sấm nổ bên tai bao năm:
“ Cậu phải tôn trọng ý kiến lãnh đạo.” Hứa Bình Thu khoác vai hắn, hỏi đơn giản:” Nhập cảnh tịch bao lâu rồi?”
“ Sáu năm ạ.”
“ Tốt nghiệp đại học khoa kỹ Sơn Bắc hả?”
“ Vâng ạ, chuyên ngành kỹ sư thông tin.”
“ Ái dà, nhớ rồi, khi đó phó sở trưởng Vương Thiếu Phong chuyên môn đi tuyển nhóm các cậu đúng không nhỉ?” Hứa Bình Thu vỗ trán nhớ ra:
Tào A Kiệt không nghĩ lãnh đạo nhớ cả mấy chuyện này, thở dài:” Vâng ạ, khi đó Thiên Võng của chúng ta vừa có bước khởi đầu, nên phá cách tuyệt dụng một nhóm kỹ thuật viên, có điều sau khi hạng mục xong, chúng tôi không còn tác dụng nữa, đại bộ phận đưa tới phân cục làm nhân viên văn phòng, phụ trách xử lý sự cố máy tính đơn giản.”
“ Đúng là lãng phí tài năng.” Hứa Bình Thu lắc đầu, phong cách của Vương Thiếu Phong là thế, làm gì cũng phải thích làm to, làm lớn, lấy thành tích trước mắt đẹp đẽ, lâu dài ra sao lại không thèm quan tâm:” Á Kiệt này, tôi không vòng vo nữa, có hứng thú tham gia kế hoạch chi viện không?”
Tào Á Kiệt nhăn trán, mấp máy môi, song không dám từ chối thẳng như làm với Sử Thanh Hoài, châm chước từ ngữ nói:” Xử trưởng Hứa, kế hoạch này rất tốt, nhưng tôi không phù hợp, tôi sắp 30 mà chưa lập gia đình ... Hơn nữa tôi là kỹ sư thông tin, nếu tham gia huấn luyện gì đó, chịu không nổi, lại còn ở trong nhà ...”
“ Khó khăn của cậu không cần nói với tôi, tôi không giải quyết được đâu.” Hứa Bình Thu bóp vai lắc vài cái: “ Không nên có gánh nặng tâm lý, chúng tôi cũng chỉ thử thôi ... Có lẽ giống như cậu thử thoát khỏi cảnh vụ, biết đâu thấy vùng trời mới ...”
Tào Á Kiệt cứng vai, đeo danh cảnh sát trị an, ra ngoài kinh thiết bị giám sát, mù cũng biết bên trong đó có thành phần lấy phép công mưu lợi riêng, cái này chẳng thể nói công khai.
“ Chỉ là nói chuyện riêng thôi, cậu coi tôi như ông già tò mò là được mà, ha ha ha.”
“ Không dám, không dám, xử trưởng Hứa mắt sáng như đuôc ...” Tào Á Kiệt ý đồ thay đổi chủ đề:
Nhưng Hứa Bình Thu không cho, càng trực tiếp hơn:” Mấy năm qua kiếm không ít nhỉ?”
Tịt rồi, không có âm thanh nào phát ra.
“ Xem cái vẻ mặt này thì chắc chắn là không ít rồi, kỳ thực nhìn lý lịch cậu một cái là rõ không tốt cũng không được, lại còn vào hàng ngũ cảnh sát ưu tú, vậy mà không ai mách lẻo sau lưng, nói lén vấn đề, công tác cơ sở của cậu tốt quá nhỉ? Tốn không ít tiền hả?”
Sử Thanh Hoài ngớ ra, không ngờ xử trưởng Hứa lại mời người theo cách này, thế này là đe dọa hay là bặt chẹt thế, chẳng phải dặn mình phải thật tôn trọng sao?
Tào Á Kiệt lạnh sống lưng, im thin thít, chuyện này nếu bị sở tỉnh nhắm vào, vậy không đơn giản là vấn đề mất việc, đang định giải thích là không phải công ty của mình, Hứa Bình Thu đã nói:” Không cần giải thích, cảnh sát đều là người giỏi nói dối, ở phương diện này tôi còn chuyên nghiệp hơn cậu.”
Vậy là tất cả lời chuẩn bị nói đều phải nuốt ngược trở lại, Tào Á Kiệt khẩn trương hơn cả lúc mới tham gia công tác.
Hứa Bình Thu dọa một hồi, sắc mặt lại trở nên hòa hoãn, chỉnh lại áo cho Tào Á Kiệt, giống như trưởng bối nhìn vãn bối:” Vest tây đúng là uy hơn cảnh phục, chàng trai, là trưởng bối, tôi có lời này, không biết cậu có muốn nghe hay không?”
“ Xử trưởng cứ nói, tôi nghe ...” Tào Á Kiệt lúng túng nhé tránh đôi mắt như nhìn thấu tim người ta kia:
“ Thứ nhất, tới đây là dừng đi, chẳng may làm ăn lỗ vốn thì cậu thảm, làm ăn mà lớn lên thì cậu càng thảm, quan thương câu kết cảnh sát lạm quyền, đắc ý nhất thời, song được mấy ai là có kết cục tử tế? Dù có, cũng chẳng tới lượt cậu đâu, cha cậu đâu phải là cục trưởng.”
Tào Á Kiệt rùng mình, nói thế không sai, làm ăn lớn lên, vấn đề sẽ càng nhiều, một khi có sự cố sẽ là vấn đề lớn, vị trí cùng gia thế của hắn, làm sao chống được sóng gió.
“ Thứ hai, dừng muộn không bằng dừng sớm, dừng sớm không bằng dừng ngay lập tức, cái nghề này của chúng ta, mỗi bước chân đều cẩn thận, dám chắc là không ai xảy ra chuyện, kéo cậu theo không?”
Tào Á Kiệt cúi đầu ngày một thấp.
“ Thứ ba, nếu kiếm tiền không phải bằng vào năng lực của mình, nó đem lại tác dụng phụ càng lớn ... Cậu có thấy số tiền cậu có được kiến lập trên cơ sỏ cậu có thể yên tâm hưởng thụ không, nếu thấy không phải thì mau rút ra đi.” Hứa Bình Thu nói xong xoay người chuẩn bị đi, Sử Thanh Hoài vội nhắc, chưa làm việc chinh, à một tiếng quay đầu nhìn Tào Á Kiệt đã thu lại nụ cười nghề nghiệp: “ Tôi không có ác ý với cậu, chỉ thấy đáng tiếc thôi, có còn nhớ lần đầu mặc cảnh phục cảm giác thế nào không, có hưng phấn kích động không? Có cảm giác thành tựu không? Có thấy đứng trước mặt ai cũng có thể ưỡn thẳng lưng lên không?”
“ Có ... Có ạ ...” Tào Á Kiệt lí nhí gần như không nghe thấy:
“ Vậy thì thử hồi ức lại lần nữa xem, tin tôi đi, tiền chỉ đem lại cảm giác thành tựu nhất thời, sự nghiệp mới mang lại cảm giác thành tựu cả đời, nếu như đến cái tuổi của tôi nhớ lại chỉ có kiếm tiền, vì kiếm tiền mà khom lưng, phải nơm nớp bất an, thì vô nghĩa lắm ... Quấy rầy cậu rồi, tuần sau có lớp tập huấn, tới thử xem có hợp khẩu vị không ... Có điều tôi lấy chắc chắn hơn kiểu làm ăn len lén lút lút thế này phải khúm núm hạ mình thế này.” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng đi luôn:
Sử Thanh Hoài vội đưa tài liệu Tào Á Kiệt rồi vội vàng đuổi theo Hứa Bình Thu, cảm giác thế nào nhỉ, hắn cũng hơi ngại, cứ như tới nhà tống tiền vậy.
Chứ không à, tới tận lên xe hắn vẫn nhìn thấy Tào Á Kiệt đứng ngây ra đó như bị sét bổ trúng đầu.