“ Sẽ đến thôi.” Hứa Bình Thu ngồi trên xe tựa hồ biết Sử Thanh Hoài đang muốn hỏi cái gì:
Sử Thanh Hoài vẫn hơi thấp thỏm, đám người đó kiêu ngạo lắm, e dọa quá thành ra vấn đề “ Nhưng lỡ cậu ta không bỏ được chuyện làm ăn thì sao sạ?”
“ Nếu đủ thông minh thì nên bỏ, người trong nghề nhắm vào mảng làm ăn này không phải ít, cấp bậc của cậu ta đem so ra sao chịu nổi một đòn, cậu nói cậu ta đủ thông minh không?” Hứa Bình Thu hỏi ngược lại:
Hẳn là đủ, nói tới am hiểu quy tắc ngầm, chắc chắn xử trưởng Hứa tiếp xúc nhiều hơn bất kỳ ai.
Xong một người, song không chắc lắm, đến khi gặp người thứ hai, Sử Thanh hoài nhận ra, xử trưởng Hứa không phải là tùy hứng, mà có an bài tỉ mỉ, cả lái xe cũng nói ra được địa chỉ chính xác.
Tới trước căn nhà cho thuê ở tiểu khu trong ngõ, gõ cửa, một nam tử trông rất lôi thôi ra mở cửa còn đang kéo quần lên:” Các anh là ...”
“ Chúng ta trao đổi với nhau qua điện thoại, tôi là Sử Thanh Hoài.”
“ À, anh tới là vị cái kế hoạch chi viện kia à, tôi không đi, tôi đã viết đơn từ chức rồi.” Người đó tỏ ra rất khó chịu:
Đây là Du Phong, tuổi 27, người gầy gò, tóc bù xù, máy vi tính trên bàn còn đang phát ra tiếng đánh nhau tiếng nhạc, chắc là chơi game online, phòng toàn mùi khói thuốc.
Hứa Bình Thu không nói vội, đi vào mở cửa sổ, nhìn quanh, bàn vi tính bừa bộn, chai nước tăng lực, thức ăn vặt, thùng rác đầy tận nóc, toàn mỳ ăn liền, cơm hộp.
“ Ê , ê ê ... Ông là ai thế, tùy tiện vào nhà tôi ..” Du Phong tức giận nhìn ông già tự tiện vào nhà mình ngó ngang ngó dọc, góc tường còn vứt đống quần áo thay ra chưa giặt, tất nhiên không muốn ai thấy:
“ Có phải cậu nhờ phá ba vụ án rửa tiền lập được công hạng ba không?”
“ Thì sao, có công lao mà không có cha tốt thì ích gì, khoa trưởng Sử, không cần biết anh là lãnh đạo ở cấp nào, dù sao thì tôi cũng sắp đi rồi, không cần thuyết phục đâu.” Du Phong có vẻ oán hận rất lớn, đó là chuyện hắn kiêu ngạo nhất cũng làm hắn phẫn nộ nhất:
Sử Thanh Hoài bối rồi nhìn Hứa Bình Thu, ông mìm cười quan tâm một câu: “ Đã xác định đi đâu chưa?”
“ Vẫn chưa, nhưng chỗ nào cũng tốt hơn bên điều tra kinh tế, ngày ngày tiếp xúc với tiền mà nghèo tới rỗng túi, có công thì cả đám ăn không ngồi rồi ùa vào tranh, phần thưởng phát ra chưa đủ bữa cơm, người ta chỉ cần có tham gia vụ án thì thăng tiến ầm ầm, tôi vất vả lập công để làm gì, sai phạm của người khác còn đổ cho tôi gánh ...” Du Phong ngồi xuống trước máy vi tính, nhưng chẳng còn tâm trạng chơi nữa, tuôn ra một trang dài ấm ức, chợt nhớ ra:” Ông là ai?”
“ Lãnh đạo sở tỉnh, tới khuyên nhủ cậu đây.” Hứa Bình Thu thật thật đùa đùa nói:
Không ngờ Du Phong khịt mũi:” Thôi đi ông già, đến chủ nhiệm khoa còn chẳng thèm giữ tôi lại, hắn mong tôi cuốn xéo sớm lấy chỗ cho hắn nhét người khác vào.”
“ Ra thế.” Hứa Bình Thu thở dài đi tới, lấy giấy tờ đưa cho Du Phong xem:
Du Phong nhìn một cái, cứ như bị điện giật, đứng bật dậy làm rơi cả bàn phím cũng không nhặt, đứng im kính lễ:” Xin lỗi xử trưởng Hứa.”
Hứa Bình Thu cầm tay hắn bỏ xuống:” Phải nói xin lỗi là tôi mới đúng, cảnh sát cơ sở hi sinh quá nhiều, mà chúng tôi quan tâm báo đáp lại quá ít.”
Du Phong nghe câu này có chút xúc động:” Cám ơn, cám ơn xử trưởng Hứa ... Có điều tôi thực sự muốn đi rồi, tôi đã gửi mấy bộ hồ sơ xin việc rồi, nếu ở Đại Nguyên không ai nhận, tôi sẽ tới phương nam làm việc.”
“ Tôi có kiến nghị này cậu thử cân nhắc xem, tuần sau tổng đội mở lớp tập huấn, với điều kiện của cậu sẽ có đất dụng võ. Đương nhiên, nếu cậu không hài lòng có thể rút lui giữa chừng, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ ... Ở tỉnh thành này tôi lăn lộn vài chục năm, cũng có chút tiếng nói, nếu cậu muốn kiếm một công việc có thể diện, tôi hoàn toàn có thể giúp được.” Không giống khi nói chuyện với Tào Á Kiệt, lần này Hứa Bình Thu rất chân thành thậm chí còn có thể nói là hạ mình:
Kỳ thực yêu cầu của cảnh sát cơ sở rất thấp, dù chỉ là chút thừa nhận, cổ vũ đều có thể giữ lại, nhưng mà đám lãnh đạo vô tâm kia còn chẳng buồn làm.
“ Đừng vội trả lời, cứ suy nghĩ cho kỹ đi, ở đây tôi có địa điểm và thời gian ...” Hứa Bình Thu đưa tài liệu tới, ôn hòa nói:” Cậu nhẫn nhịn lửa giận và oán hận, ở lại đội ngũ này lâu như thế, chứng tỏ phân lượng công việc này trong lòng cậu, yêu càng nhiều, hận càng sâu phải không ... Tin tôi đi, dù hệ thống cảnh sát là vùng sa mạc, khối vàng như cậu cũng vẫn tỏa sáng.”
Vỗ vai vài cái rời đi, Du Phong bừng tỉnh tiễn ra ngoài tiểu khu.
Lần này không cần hoài nghi nữa, đối phương chắc chắn sẽ tới, nhưng Sử Thanh Hoài lại càng thêm hoài nghi năng lực của mình, đoán chừng 20 năm nữa cũng chẳng đạt tới năng lực này, chẳng trách đám người ban chính trị không giải quyết được cũng phải mời xử trưởng Hứa ra mặt.
Người tiếp theo tệ rồi, xe đỗ ở tiểu khu công an đợi rất lâu, lái xe quay về báo, trong nhà không có ai.
Chính là Nghiêm Đức Tiêu, Sử Thanh Hoài đoán chừng là tên đó lúc say còn nhiều hơn lúc tỉnh, Hứa Bình Thu bảo lái xe gọi điện tới phân cục Đông Dương, lấy danh nghĩa muốn xử lý vài chuyện nhỏ tìm trở lý Nghiêm, nhỏ cỡ nào, chẳng qua làm hộ khẩu cho thân thích thôi.
Úi, tác dụng ngay lập tức, không lâu sau trợ lý Nghiêm gọi điện thoại bảo tới tìm hắn.
Lái xe cười nói, trợ lý Nghiêm nổi tiếng lắm, ở trên cục không ít người biết tên, lãnh đạo cũng biết, nếu thiếu người chơi bài là gọi ngay, thậm chí không ít người thích bài bạc đều thỉnh giáo hắn, thế nên chàng trai quê vùng núi, không có tí quan hệ hay chỗ dựa nào mà sự nghiệp thuận lợi.
Sử Thanh Hoài nghe mà lấm lét nhìn Hứa Bình Thu, hắn muốn xem xử trưởng Hứa sẽ xử trí đưa cháu giỏi giang của mình thế nào.
Thế là lại phải chạy chuyến nữa, địa chỉ không ngờ là một KTV trên đường Đông Dương, đèn xanh đèn đỏ, ồn ào nhốn nháo, nam nam nữ nữ ra vào cười nói ngả ngớn, mùi rượu bia rất nặng, két bia rống chất ở cửa thành đống, bọn họ đợi bên ngoài.
Lát sau một tên béo nghênh ngang từ trong KTV đi ra, bảo an nhìn thấy đều phải khom người chào một câu “Tiêu ca”.
Sử Thanh Hoài cứ nghĩ hắn là thân thích của Hứa Bình Thu, nhưng mà giờ xem ra tuyệt đối không phải, khác biệt quá lớn, đoán chừng xử trưởng Hứa không cho phép con cháu mình thế này.
“ Thử Tiêu, lại đây.” Hứa Bình Thu quát lớn, thái độ lại thay đổi:
“ Á ... Chú, sao chú lại tới đây?” Thử Tiêu trước kinh ngạc, sau mừng rỡ lật đật chạy tới:
Hứa Bình Thu nhìn tên này một lượt so với ký ức béo lên không biết bao nhiêu kể, bụng nhô lên rất cao, áo gió khoác hờ, đoán chừng muốn cài cúc cũng chẳng được.
“ Chú, chú ...” Thử Tiêu bị nhìn sởn da gà, "chú" hắn mà đã tìm tới đây thì tuyệt đối không phải là chuyện hay ho, tuy say đầu óc hắn không phải đùa, đoán ra ngay:” Có phải chuyện tập huấn không ạ ... Không được đâu chú, cháu không chạy được nữa rồi, chú cứ để cháu ở phân cục sống qua ngày cũng được.”
“ Ồ.” Hứa Bình Thu chỉ Thử Tiêu nói với Sử Thanh Hoài:” Xem đi, thằng cháu tôi biết mình lắm.”
Sử Thanh Hoài gật đầu tán đồng, hắn cũng thấy vị này không đủ tư cách vào tiểu tổ tâm huyết của hắn.
Hứa Bình Thu đang cười mà thoắt cái nghiêm mặt, trầm giọng nói:” Tôi lệnh cho cậu, tuần sau 8 giờ tới nơi này báo danh, không tới tôi cho cậu biết mặt.”
“ Hả ... “ Thử Tiêu mặt như đưa đám: “ Chú, ngày tháng tốt đẹp chưa được bao lâu, chú đã bắt cháu đi liều mạng, cháu thế này còn lên tuyến đầu được sao, cháu không hợp đâu ... Đúng không khoa trưởng Sử, tôi bằng cấp không đủ, kinh nghiệm cũng không hợp cách, tôi chỉ biết bắt mấy thằng trộm vặt ... Nói chung chỗ không đạt quá nhiều, đi chỉ bêu xấu, bêu xấu bản thân, bêu xấu cả lãnh đạo.”
Sử Thanh Hoài nhìn ra ưu điểm của đồng chí này rồi, đúng là rất biết mình, nhưng hắn vẫn không nhiểu sao Hứa Bình thu cứ dứt khoát muốn chàng trai này.