Thử Tiêu đang nói thao thao bất tuyệt, cực lực bôi nhọ bản thân chợt ngượng ngùng ngừng lại vì Hứa Bình Thu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng thấy bất thiện, ông già này đáng sợ thế nào, hắn thỉnh giáo đủ rồi. Đừng nói hắn, Dư Tội còn ngán, thấy ông ta là tránh.
“ Thằng ngốc này, tôi làm thế này là cứu cậu, nếu còn ở đây hai năm nữa thôi thì hỏng hẳn rồi, lúc đó thì đốc sát với kiểm sát tới tìm không phải tôi ... Nhìn cái bụng mỡ này là biết không làm chuyện gì hay ho hết.” Hứa Bình Thu đưa tay vỗ bụng Thử Tiêu:
Thử Tiêu cúi đầu, ái chả còn phải nói à, cái bụng là minh chứng hắn không làm chuyện gì hay ho, còn làu bàu, ai cũng làm thế, sao chỉ mắng mình cháu?
Đúng thế thật, thời đại này là thế mà, Thử Tiêu không thấy mình sai ở đâu, chẳng qua là ăn uống chút, cầm chỗ này chỗ kia một chút, nhiều không dám đụng vào.
Hứa Bình Thu xỉa trán mắng tiếp:” Sao không học Nhị Đông đang phấn đấu ở đại đội hai, còn cả Dư Tội liên tục phá đại án? Cái tốt không học, toàn học cái xấu ... Nhìn lại đám anh em của cậu đi, cậu thành cái gì rồi?”
Thử Tiêu xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, ông già này gian quá, dấu được ai chứ không dấu được ông ta, mà cấp bậc lại còn cao khiếp người, cãi cũng không dám.
“ Nghiêm Đức Tiêu.” Hứa Bình Thu rống lớn:
“ Có.” Thử Tiêu theo bản năng đứng thẳng hô:
“ Tuần sau 8 giờ sáng thứ 2 tới tổng đội báo danh, nghe rõ chưa?”
“ Nghe rõ.” Thử Tiêu kính lễ:
Bụng vừa ưỡn lên một cái làm áo trong căng như muốn rách ra, hình tượng chán hết mức có thể, Hứa Bình Thu phải quay đầu bỏ đi vội như sợ bị người ta nghĩ có liên quan với tên này.
Mãi lúc sau Thử Tiêu mới nhận ra, mình kính lễ trông ngu thế nào, ngay bảo an đứng ở cửa cũng cười kìa.
Ông trời ơi sao bất công với con thế, ở nhà có cô vợ ngốc còn chưa đủ hay sao? Giờ còn gặp chuyện này.
Tiêu ca đau lòng lắm, chơi liều rồi, quay lại KTV, đến quầy hô lên, hai két bia nữa, hôm nay lão tử thăng chức, phải chúc mừng ....
Trên xe lúc này tràn ngập tiếng cười, bao gồm cả lái xe cũng cười, cười rất lâu, hai người còn lại không nói được gì, bộ dạng nửa bực mình nửa buồn cười, lúc này họ đi được nửa đường, mục tiêu tiếp theo là Dư Tội.
Hứa Bình Thu vát vả lắm mới nén cười được:” Tiểu Sử, có phải cậu thấy tố chất của Nghiêm Đức Tiêu quá kém không?”
“ Đúng ạ.” Sử Thanh Hoài không che dấu:
“ Nếu như tôi nói cho cậu biết, cậu ta làm việc hai năm, dựa vào bản thân mua được nhà và xe, tới phân cục Đông Dương chưa đầy ba tháng phá vụ án đánh bài qua mạng, riêng tiền mặt bắt được mấy trăm vạn ... Có người ở phân cục cả đời không ngoi lên được, cậu ta chẳng thân chẳng thế mà một năm được tiến cử làm trợ lý phân cục trưởng, bạn bè khắp nơi. Cậu còn có thể nói chằng trai này kém cỏi sao?” Ngữ khí của Hứa Bình Thu đủ nói lên vấn đề, đồng chí Nghiêm Đức Tiêu đúng là khác với người thường.
Sử Thanh Hoài không phản bác được:” Nhưng cậu ấy không hợp với kế hoạch của chúng ta, tư tưởng cậu ta không vững.”
“ Không biết cậu có tán đồng câu này không, nhưng tôi thì có, nếu là người chỉ biết trông vào đồng lương để sống thì thực sự không dùng được vào việc lớn, có thể đáng tôn trọng, đáng kinh phục, nhưng không thể dùng.”
Sử Thanh Hoài không quá tán đồng, chỉ là bao sự thực bày ra trước mắt rồi, lời người ta nói đều được chứng minh, còn hắn đụng đâu hỏng đó, không có tư cách lên tiếng nữa, trầm ngâm suy nghĩ.
Đi được một đoạn thì tắc đường, màn đêm đã buông xuống, vạn hộ lên đèn, xe qua lại chớp đèn liên túc làm người ta hoa mắt.
“ Xử trưởng Hứa, người tiếp làm thế nào?” Sử Thanh Hoài thoải mái hỏi, đang trông đợi xử trưởng Hứa lại có diệu chiêu, hôm nay học hỏi được rất nhiều:
Không ngờ Hứa Bình Thu lắc đầu:” Người này khó đối phó lắm, tâm khí rất cao, dám kháng lệnh, trong lòng cậu ta không có tổ chức, không có cấp trên, không tin lời thề, không có tín ngưỡng, muốn tóm lấy nhược điểm của cậu ta cũng không dễ, có nắm được cũng phải dè chừng cậu ta cắn trả.”
Sử Thanh Hoài bất ngờ lắm: “ Đâu phải thế, tôi từng gặp cậu ta phát biểu trên hội nghị hình sự, sau đó vụ án huyện Cổ Trại nhường công cho một hiệp cảnh .... Nói người tài thì không ít, nếu nhường công cho người khác không nhiều rồi.”
“ Đó là chàng trai khó định nghĩa, đừng đánh giá cậu ta theo cái nhìn người thường, khi cậu nghĩ cậu ta là cảnh sát ưu tú thì tìm mãi không ra bóng dáng cảnh sát trên người cậu ta, nếu bảo cậu ta không giống cảnh sát, việc cậu ta làm khiến cảnh sát chân chính cũng phải xấu hổ.” Hứa Bình Thu cũng thấy tới tận bây giờ mình vẫn không đánh giá được Dư Tội:
“ Vậy phải làm sao?” Sử Thanh Hoài càng ngạc nhiên, tuy lời lẽ không hay, song hắn cảm thụ được xử trưởng Hứa đánh giá Dư Tội cực cao:
“ Cậu làm đi, tôi chỉ chiêu cho cậu, được hay không phải thử, đây là người duy nhất tôi không dám xác định, cậu ta hiểu tội phạm lẫn phạm tội hơn chúng ta, tôi không nỡ bỏ cậu ta, càng không dám bỏ ... Nếu không tôi dám nói với cậu, ngoài kia sẽ có thêm một tên trùm tội phạm làm toàn bộ cảnh sát phải đau đầu.” Đối diện với Dư Tội, Hứa Bình Thu còn có tâm lý hổ thẹn áy náy, nếu không có ông ta xuất hiện, có lẽ chàng trai này vui vẻ làm cảnh sát nhỏ ở quê nhà rồi:
“ Hơn tôi còn có thể, chứ còn hơn xử trưởng ...”
“ Không, đánh giá này không hề quá chút nào, tôi còn áp chế được cậu ta là nhờ kinh nghiệm sống, còn luận thiên phú ...” Hứa Bình Thu lắc đầu, về chàng trai này, có nhiều thứ mà ông ta thực sự không muốn nói ra:
Nghe nói Dư Tội và Thử Tiêu là anh em thân thiết, là loại căn bản giúp nhau không cần nguyên tắc, khi Sử Thanh Hoài tới nơi liền hiểu vì sao hai người này thân nhau, vì chuyện làm giống hệt nhau.
Chợ giao dịch thương thực ở thành bắc, nghe nói cậu ta và người khác lập một cái hiệu lương thực ở đây, mang bột mì gạo trắng về quê, rồi mang thổ sản lên bán, ăn chênh lệch giá hai đầu, lợi nhuận không thấp, bảo sao bặt vô âm tín, rất khó tìm được, té ra như mấy vị trước đó, chuyện gì cũng làm, chỉ không làm việc đáng hoàng.
Vốn Sử Thanh Hoài có chút phản cảm, nhưng khi biết mở hiệu này đều là từng hiệp cảnh của đội chống trộm cắp thì lòng cảm động. Ấn tượng về Dư Tội đảo ngược hoàn toàn, đến Hứa Bình Thu phải thở dài nói cảnh vụ toàn tỉnh có quá nửa phải dựa vào hiệp cảnh, nhưng trừ chút lương bèo bọt thì không có chút đãi ngộ nào, thưởng không, phúc lợi không, thậm chí cả vinh dư cũng không cho họ.
Chuyện đội chống trộm cắp ở đường Ổ Thành thì cảnh sát tỉnh thành đều biết, rất nhiều người nuối tiếc cho những người nhiệt huyết nghĩa khí đó. Dám vì đồng đội bị đâm mà tập thể kháng lệnh đòi lại công bằng, bị khai trừ vẫn một lòng phá án, trừ khâm phục chỉ có khâm phục, cho dù họ không thích hợp thành người chấp pháp.
Sử Thanh Hoài mang tâm tình như thế xuống xe, lúc này đã muộn, hắn lo không tìm được người, nhưng vào chợ mới biết là buổi tối còn tấp nập hơn buổi sáng nhiều, trước cửa hiệu xếp toàn xe hàng cải tạo tăng tải trọng, người khuân vác cũng làm hắn tặc lưỡi, vai trần vác ba bao gạo đặt lên xe, hàng hóa chất như núi, nhưng bị đoàn công nhân vận chuyển qua lại làm trống đi với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
“ Dương Khương, nhanh một chút, chưa ăn cơm à?”
“ Rậm Lông, anh chưa làm ông chú đâu đấy, quát cái gì mà quát.”
“ Lão Quan, đưa tôi đưa tôi ...”
Một người vóc dáng tương đối nhỏ đứng sau xe tải chỉ huy, thi thoảng giúp người khác đưa hàng lên xe, xung quanh chửi bới không ngớt, nhưng phải thừa nhận, câu việc đâu vào đó, giống đàn kiến vậy, nhìn thì hỗn loạn, kỳ thực kỷ đâu vào đó.