Không biết là ai phát hiện ra Sử Thanh Hoài trước tiên, cách mấy cái xe cứ thế đứng nhìn, tựa hồ đụng tới dây thần kinh của những người đã cởi bỏ cảnh phục, tức thì chỉ mặt lớn tiếng hỏi là ai ... Dư Tội quay sang nhìn, thấy vị cảnh sát khá điển trai đó cười với mình.
“ Thằng cha cười khả nghi lắm, giống mấy tên lãnh đạo bàn giấy, Dư Nhi, là ai thế?” Dương Khương vừa nói vừa phủi bụi làm người khác quát thảo đẩy hắn sang bên:
Rậm Lông suy đoán:” Dư Nhi, hay là có an bài mới cho cậu rồi, người ta gặp án khó không đủ tốt thí nên kéo cậu vào?”
Lão Quan tuổi khá cứng, cửa hiệu này là do ông ta phụ trách, thấy Sử Thanh Hoài đi tới, cảnh cáo Dư Tội:” Dư Nhi, đừng dễ dãi quá, ít nhất cũng phải lên phó đội trưởng gì đó hẵng chịu, nếu không chẳng bằng bỏ quách cho rồi, chúng ta chả cần dựa vào ai cũng sống khỏe.”
“ Đúng thế, xẻo mạnh vào, tổ chức không có mấy kẻ tử tế đâu ...” Dương Khương xem chừng tới giờ chưa nguôi ngoai:
Sử Thanh Hoài đi tới trước mặt Dư Tội, bắt tay tự giới thiệu, nghe nói là người của sở công an tỉnh, chuyên môn tới tìm, đám anh em ra sức nháy mắt, hàm ý, biết ngay, lại tới lừa họ. Cái vụ sân bay cũng thế, kéo đám lãnh đạo tới tận nơi làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ mời đi, lúc đó đội chống trộm cắp bỏ công sức rất nhiều, rốt cuộc xong việc rồi được cái phần thưởng tập thể giá trị thấp nhất, phần ngon lành người ta ăn hết.
Sử Thanh Hoài đón nhận toàn ánh mắt nghi ngờ thiếu thiện cảm, biết bọn họ còn khúc mắc lớn trong lòng, chủ động mời Dư Tội đi ra nơi khác nói chuyện.
Quay đầu nhìn đám đồng nghiệp ngày nào đang tiếp tục vất vả khuân vác, Sử Thanh Hoài cũng không nói rõ được cảm giác thế nào, kiếm chủ đề:” Dư Tội, đó là đồng nghiệp của cậu ở đội chống trộm cắp à?”
“ Đúng, hầu hết bọn họ, làm vài chỗ rồi, nhưng đều tạm bợ, nên chúng tôi góp tiền với nhau mở hiệu bán lương thực.” Dư Tội phủi bụi trên người, thuận miệng đáp:” Người cao nhất kia kìa, chính là Quan Kỳ Sơn, từng được cục biểu dương, hiệp cảnh duy nhất có vinh dự đó, làm 8 năm không được chuyển chính chức. Đang đứng trên xe đón hàng là Rậm Lông, làm ở đội chống trộm cắp sáu năm, ba lần bị thương, một trong số đội viên bị tấn công trong sự kiện tập kích cảnh sát lần đó ... Cả người trẻ nhất đang vác ba bao gạo kia kìa, tên Dương Khương, cũng làm ở đội chống trộm cắp bốn năm, khi tôi vào đội cả tháng không bắt được tên trộm nào, anh ta là người nhiệt tình nhất ...”
Càng nghe Sử Thanh Hoài càng thấy như có thứ gì tắc ở ngực, lại lần nữa quay đầu nhìn bọn họ, cảm giác trước đó mình đòi hỏi cái gì mà lý tưởng, tín ngưỡng thật ấu trĩ, cả vị ở bên cạnh mình đây, chẳng thể nói là cao thượng hay thấp kém, tất cả chỉ vì sinh tồn thôi.
Nhưng ai dám bảo họ không có cống hiến? Không đáng tôn trọng?
“ Mục đích của tôi có lẽ không cần nói nữa ... Kỳ thực tôi rất vinh hạnh có thể đứng đây nói chuyện với cậu.”Sử Thanh Hoài chuyển chủ đề, có phần tâng bốc:
“ Đừng trêu tôi nữa, khi anh đứng giảng bài, tôi vẫn còn là học viên ngồi dưới nghe.”
“ Vậy thì thế này, tôi cũng từng là thính giả của cậu, coi như hòa nhé ... Xem ra chúng ta có cơ sở rồi, vậy thì nói chuyện đơn giản hơn nhiều, có thể cho tôi biết vì sao cậu dứt khoát từ chối kế hoạch này không?” Sử Thanh Hoài quan tâm hỏi:
“ Tôi không cách nào đồng ý, yêu cầu của anh là IQ cao, học vấn cao, chuyên môn cao, tôi làm gì có tiêu chuẩn nào hợp cách? Tham gia để người ta cười cho à, mà nói thật là tôi cũng chẳng muốn tiếp xúc với mảng hình sự nữa.” Dư Tội thậm chí còn không biết mình có nên tiếp tục làm cái nghề này nữa hay không, thất vọng quá nhiều rồi, nếu không phải trong lòng có chút cố chấp ương bướng, không để kẻ muốn đẩy y đi được đắc ý thì y bỏ rồi:
Liều mạng rồi, nỗ lực rồi, song sự khẳng định tối thiểu cũng không có, bây giờ lại muốn y tiếp tục cống hiến à? Lúc muốn đá y đi thì tùy tiện đá, lúc cần lại gọi tới, nếu y đồng ý còn chẳng phải tự hạ thấp bản thân à?
Điểm này Hứa Bình Thu đã nhìn thấu, nên cần một cái thang cho hai bên cùng bước xuống, hoặc là cơ hội để cơn giận này phát tiết ra, mà người cho cơ hội ấy, tuyệt đối không thể là Hứa Bình Thu.
Sử Thanh Hoài nghiêm túc nói:” Đơn vị này không phải là hình cảnh bình thường, không cần các cậu trực tiếp tiếp xúc với nghi phạm, mà chỉ cần từ phương diện động cơ, nguyên nhân chỉ rõ phương hướng cho thành viên thực địa tìm manh mối, cho nên hệ số nguy hiểm không cao như cậu nghĩ.”
“ Tôi biết.”
“ Nếu như cậu còn lo lắng vấn đề đãi ngộ, tôi có thể nói với cậu, không giống với người khác, cậu sẽ được tổng đội trực tiếp nhận về, cho dù cậu không tham gia tập huấn thì vẫn có vị trí an nhàn ở tổng đội. Tình huống của cậu có chút đặc thù, khả năng không có cơ hội tới đơn vị khác, dù sao cậu đã từng lên diễn đàn hình sự tỉnh phát biểu, nếu đưa cậu xuống đồn đi tra hộ khẩu, lãnh đạo cũng không cách nào ăn nói với phía dưới được.”
Dư Tội cười nhạt, lãnh đạo mà da mặt mỏng như thế à, thậm chí dựa vào chuyện sau này đủ rõ lần đấy cho y phát biểu ở diễn đàn hình sự tỉnh chẳng phải mục đích tốt đẹp gì.
Nói tới đây ngay cả Sử Thanh Hoài cũng thấy xử trưởng Hứa bỏ công không ít, khuyên nhủ:” Không phải cậu có thành kiến gì với xử trưởng Hứa chứ?”
“ Tôi á? Làm gì có chuyện, cấp bậc chênh lệch quá mà.” Dư Tội lắc đầu:
“ Chuyện của cậu, tôi có biết chút ít, không nhiều lắm ... Kỳ thực xử trưởng Hứa rất quan tâm tới cậu, kế hoạch này là do ông ấy đích thân phê duyệt, chúng tôi thực sự thiếu một vị đại tướng kinh nghiệm thực chiến phong phú, vì sao cậu không thử xem?” Sử Thanh Hoài đưa tư liệu chi tiết do Dư Tội:
“ Kế hoạch của anh có thiếu sót.” Dư Tội không đọc:
“ Thế à, nói nghe xem.” Sử Thanh Hoài có chút không phục:
“ Anh không xét tới nhân tố con người, nói thế này nhé, anh định dùng tinh anh chuyên nghiệp ở các phương diện tạo thành tiểu tổ, đấm thẳng vào hạch tâm của tổ chức, đó là phương hương chỉ đạo mà anh nói đúng không?” Dư Tội thấy Sử Thanh Hoài gật đầu, tiếp tục nói:” Vấn đề ở đây, anh nghĩ tới phương diện đối thủ mà không xét tới phía mình, họ đã là tinh anh các lĩnh vực, anh hi vọng họ phục tùng ai? Họ có bằng cấp, có kiến thức, có trí tuệ, họ sẽ đi tham gia cái tiểu tổ này à? Cứ coi như anh kiếm được, càng nhiều tinh anh, càng nhiều cá tính, khi hành động không ai phục ai, mỗi người một phách, cái này là trí mạng.”
Đây đúng là vấn đề hắn không nghĩ tới, đã được Hứa Bình Thu chỉ ra, nhưng không ngờ Dư Tội cũng nói giống hệt, lần này hắn thấy mình thua kém rồi, người ta chưa đọc kỹ mà đã nhìn xa hơn hắn một bậc.
“ Còn nữa, đã muốn đả kích tội phạm thì phải hiểu chúng trước, anh không tới mức đi tìm những tinh anh mà thậm chí còn chưa tiếp xúc với tội phạm đấy chứ? Nếu là đúng thì đừng nói giải quyết vấn đề, bản thân họ chính là vấn đề đấy.” Dư Tội thuận tay lật xem bản kế hoạch, thi thoảng lại nhếch môi lên, tựa hồ đã nhìn ra kết quả kế hoạch này chết non rồi:
“ Tất tốt, cậu nói rất đúng, vừa vặn đây chính là vấn đề chúng ta phải giải quyết, nếu không thì đã là phương án chứ không phải kế hoạch nữa.” Sử Thanh Hoài nhìn Dư Tội mỗi lúc lại thêm phần tò mò:” Xem ra chúng ta có cùng tiếng nói chung rồi, không cần từ chối tôi nữa chứ.”