Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 536 - Q5 - Chương 019: Đội Ngũ Tinh Anh, Tiểu Tổ Chi Viện … Ra Lò. (1)

Q5 - Chương 019: Đội ngũ tinh anh, tiểu tổ chi viện … ra lò. (1) Q5 - Chương 019: Đội ngũ tinh anh, tiểu tổ chi viện … ra lò. (1)

“ Kết quả chính là tin tức anh đem tới ... Ba tháng huấn luyện thể lực thích ứng, ba tháng huấn luyện mô phỏng, nửa năm không tham gia thực chiến, trong vòng một năm chỉ giới hạn quan sát thực chiến, một năm sau mới thử đưa vào thực chiến, nếu không hiệu quả, trực tiếp giải tán. Nói cách khác cái tiểu tổ này có 1 năm gần như rảnh rỗi ... “ Sử Thanh Hoài vốn thấy đây là kế hoạch cẩn thận chắc chắn, nhưng nghe giọng điệu Dư Tội, sao hắn thấy vấn đề gì đó, cứ ngờ Dư Tội sẽ từ chối, ai ngờ y bật cười sảng khoái: “ Tốt, quá tốt, đối với người đang không có chỗ nào để đi như tôi, vừa được thăng chức, tăng lương lại còn được nghỉ ngơi một năm thì có ngốc mới từ chối, ha ha ha.”

Hả, cậu ta đồng ý? Sử Thanh Hoài ngó ra, mà, mà sao hắn lại có cảm giác mình mắc lừa? Chẳng có tí cảm giác thành tựu nào.

“ Cậu đang tìm gì thế?” Sử Thanh Hoài thấy Dư Tội nhìn quanh, thắc mắc:

“ Tôi đang tìm người xúi anh tới đây, có phải là ông ta đang ngồi ở trong chỗ tối quan sát chúng ta không?” Dư Tội không tìm thấy xe của Hứa Bình Thu, nhưng tin chắc lão già đó không cách đây quá xa:

“ Làm sao cậu biết?” Sử Thanh Hoài hơi chột dạ:

“ Chẳng có gì cao siêu, vì đó là sợ thích của ông ta thôi, thích nấp trong bóng tối rình rập tính kế người khác.”

“ Tôi thấy rõ ràng là cậu có thành kiến rất lớn với xử trưởng Hứa, ông ấy thực sự quan tâm tới cậu, vì chuyện của cậu mà xảy ra va chạm với phó sở trưởng Vương.” Sử Thanh Hoài thấy lãnh đạo khổ tâm như vậy mà cấp dưới không cảm kích, đúng là không biết tốt xấu:

“ Tôi không làm gì không hổ thẹn với lòng, còn ông ấy làm thế chỉ vì lương tâm ông ấy lại bất an mà thôi.” Dư Tôi trả lại tài liệu:” Đừng kỳ vọng quá cao, không mấy ai bán mạng cho cái kế hoạch này của anh đâu.”

“ Gồm cả cậu?” Sử Thanh Hoài không vui, hắn chỉ vì kế hoạch mà hạ mình, Dư Tội làm cao quá mức:

“ Tất cả những người ở đây đã từng bán mạng rồi, đúng, kể cả tôi nữa.” Dư Tôi nói xong quay đầu đi, thái độ rõ ràng là anh chưa đủ tư cách chất vấn tôi câu đó:

Sử Thanh Hoài nhìn Dư Tội cùng đám người kia tiếp tục khuân vác, lòng rất phức tạp.

Có lẽ đây cũng là lý do mà xử trưởng Hứa không muốn tới, có lẽ không hẳn vì ngại chạm trán Dư Tội mà vì không thể đối diện với những người từng là đồng nghiệp kia.

Chuyện vậy là đã được quyết định, thế nhưng cuộc gặp gỡ với Dư Tội làm Sử Thanh Hoài thấy cảm giác thành tựu của mình vơi đi rất nhiều.

Dù sao sở công an tỉnh nhanh chóng đưa ra văn bản, những đơn vị của Nghiêm Đức Tiêu, Lý Mân, Tào A Kiệt, Du Phong đều bỗng nhiên nhận được lệnh điều động bảo mật, ngay cả liên hoan tiễn chân cũng chẳng có, vội vàng bàn giao công tác rồi đi. Nghe nói đồng chí Nghiêm Đức Tiêu ấy mà, sống tình cảm lắm, công tác một năm thôi mà gạt lệ rời đi, nắm tay anh em từ trên xuống dưới, đi rồi còn quay đầu lại mãi, ai cũng cảm động.

Thứ hai mở màn chẳng long trọng gì, Sở Thanh Hoài lấy thân phận giáo viên xuất hiện, dẫn đội chính ủy Vạn và tổng đội trưởng Hứa Bình Thu chỉ vẻn vẹn xuất hiện ở cửa nghênh đón, nhìn thấy thể hình hung hãn của Lý Mân và Thử Tiêu đều nhíu chặt mày.

Trước khi làm cảnh sát đều phải trải qua huấn luyện, có điều công tác mấy nay mang về lò luyện lại thì là chuyện khác hoàn toàn, ngay từ ngày đầu đã xảy ra cả rỗ trò cười, giáo trường có 800 mét một vòng. Lý Mân và Thử Tiêu chạy nửa vòng là không chịu nổi nữa Tào A Kiệt và Du Phong thì chạy hai vòng đầm đìa mồ hôi, về phần Dư Tội thì cũng không chạy nổi, nhìn thấy đôi chị em Thử Tiêu và Lý Mân đã cười muốn rút gân rồi.

Thế là Lý Mân khóc lóc đi tìm Sử Thanh Hoài cáo trạng, không làm nữa, Sử Thanh Hoài thấy cô nương béo toàn thân là đất thì biết ngã không nhẹ, vội vàng an ủi, không phải vì ngã vì mệt mà khóc mà vì Dư Tội gọi cô là Cục Đất Tròn sau đó ngã lăn ra sân cười.

Sử Thanh Hoài hiển nhiên là phải dùng hết bản lĩnh an ủi, sau đó giả vờ giả vịt mắng Dư Tội vài câu, Dư Tội hỏi nguyên do bị mắng, thế là người khác cùng cười, đến giờ ăn cơm, bốn người không chạy nổi tụ lại cùng bản, cô lập Dư Tội.

Mới ngày đầu đã vậy, Sử Thanh Hoài không khỏi nghi có phải Dư Tội cố tình phá không?

Hai tuần sau, gần mùng 1 tháng 5.

Xe riêng của xử trưởng Hứa tới tổng đội tỉnh, ông không cho lái xe vào, dừng lại ở cổng rồi tự mình tiến vào.

Từ khi cải cách cơ cấu, ông chuyển từ tổng đội tới văn phòng ban hình sự tỉnh làm việc, rất ít khi tới đây, nhưng với nơi từng ở mười mấy năm, rất có tình cảm, sân huấn luyện vòng tròn, đó là nơi ông từng dẫn đám học viên rải mồ hôi xuống, tỉ lệ xanh hóa của tổng đội đạt tới 30%, bãi cỏ cắt tỉa, tưới nước, đều do người tổng đội làm, qua cổng vịn vào cây ngân hành, hứng thú nhìn hồi lâu, cây này còn do đích thân ông trồng.

Ôi, già mất rồi, cái cây còi cọc năm nào giờ cao lớn vững chắc thế này, mình càng ngày càng yếu đi, nghe tiếng động ở thao trường mới nhớ lý do mình tới đi, đi xem.

Lưới thép ngăn cách, mặt được trải nhựa, chính giữa có thể chứa sáu sân bóng rổ, một sân bóng đá, ông không nhớ được bao hình cảnh ở đây đi ra, nhưng ông nhớ đường chạy đã phải trải nhựa lại ba lần, đều là do bàn chân mài mòn.

Đúng rồi, hôm nay ông ta tới xem cái gọi là tổ hợp tinh anh tiêu tổ chi viện, từ khi mở lớp là ông cũng tạm gác qua một bên, toàn bộ do Sử Thanh Hoài phụ trách, cái công việc nhàn nhã của ông ta cũng vừa vặn, đại bộ phận tới gian không cần tới văn phòng ban hình sự cũng được.

Ừ, không tệ, có người đang chạy bộ, là Du Phong, lau mồ hôi, nhìn thấy Hứa Bình Thu liền cười, Hứa Bình Thu cao hứng vẫy tay, ra hiệu cứ tiếp tục huấn luyện, đứa bé đó chạy càng hăng.

Phải rồi, đó là chàng trai cần khích lệ tinh thần. Hứa Bình Thu nhìn theo thân hình gày gõ của hắn, mái tóc đã cắt ngắn, trông đỡ bê bối hơn hồi cắm đầu chơi game nhiều, rất tốt.

Nhìn người khác liền không hài lòng, Lý Mân ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Tào Á Kiệt gọi điện thoại, chắc chuyện làm ăn, với hai người này, Hứa Bình Thu không hi vọng nhiều, huấn luyện thích ứng chỉ để cải thiện thể lực, ai mong họ lên tuyến đầu truy bắt chứ, có thể đáp ứng sức khỏe cho công tác bình thường là không tệ.

Í, thiếu mất hai người, Hứa Bình Thu nhìn mãi chỉ thấy ba, mày nhíu lại, không vui ra mặt, Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu vắng mặt à?

Ông ta xem đồng hồ, lấy điện thoại gọi Sử Thanh Hoài và chính ủy xuống.

“ Mau lên Thử Tiêu ... Xử trưởng Hứa tới.” Du Phong chạy qua đá Thử Tiêu đang nằm trên bãi cỏ, cảnh cáo Lý Mân đang nghỉ, nhặt cục đá nhỏ ném Tào Á Kiệt:

Cô nương béo vội bò dậy, lại còn hỏi:” Xử trưởng Hứa là ai?”

“ Không thể nào, chị chưa nghe tới cái tên Hứa Bình Thu à?” Dư Phong kinh ngạc:

“ À, ông ấy à … Biết chứ.”

Du Phong chạy chậm lại, tựa hồ sẵn sàng kéo bất kỳ lúc nào, Tào Á Kiệt chạy tới nhỏ giọng hỏi:” Lý Mân, chả lẽ xử trưởng Hứa không tới tìm chị hay sao?”

“ Không … Thật không công bằng, các cậu đều do xử trưởng Hứa mời, còn mời tôi chỉ có một khoa trưởng.” Lý Mân tức giận, chạy qua bải cỏ thì Thử Tiêu mới vừa bò dậy, vẫy tay gọi:” Mau lên, lười chảy thây.”

Úi da, Thử Tiêu khổ không sao kể siết, lờ đờ bò dậy, chạy với vẻ mặt thống khổ vô cùng.

Ồ, có Thử Tiêu, ta ra là trồn vào chỗ nào đó nắm, Hứa Bình Thu cười với ba người chạy qua, tới lượt Thử Tiêu ông quát:” Mau lên, có ai lại ngủ ở sân huấn luyện không?”

Thử Tiêu nhìn một cái ai oán, không chào chú như mọi khi nữa, quay đầu chạy đi, có vẻ vẫn còn giận dỗi.

Bình Luận (0)
Comment