Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 537 - Q5 - Chương 020: Đội Ngũ Tinh Anh, Tiểu Tổ Chi Viện … Ra Lò. (2)

Q5 - Chương 020: Đội ngũ tinh anh, tiểu tổ chi viện … ra lò. (2) Q5 - Chương 020: Đội ngũ tinh anh, tiểu tổ chi viện … ra lò. (2)

Chính ủy Vạn và Sử Thanh Hoài nghe tin lãnh đạo tới vội từ ngoài sân chạy vào, vừa mới gặp một cái Hứa Bình Thư liền hỏi:” Vì sao lại thiếu Dư Tội?”

“ Cậu ấy xin nghỉ phép ạ, nói là muốn về quê xử lý chút chuyện gia đình, dù sao thể lực của cậu ấy rất tốt, mỗi ngày chạy 5km thích ứng với cậu ta mà nói chỉ như đi dạo, cho nên tôi duyệt rồi.” Sử Thanh Hoài trả lời:

Hứa Bình Thu có chút hoài nghi:” Có chuyện à? Có nói là chuyện gì không?”

“ Cậu ấy không nói, chuyện nhà nên tôi không tiện hỏi.”

Ba người đi sóng vai với nhau, Hứa Bình Thu quay sang chính ủy Vạn: “ Lão Vạn, anh thấy tiểu tổ này thế nào?”

“ Tôi muốn khen mà không được.” Chính ủy Vạn chán nản:” Đứng nói là so với yêu cầu của hình cảnh, dù là lấy tiêu chuẩn của học sinh tiểu học cũng không bằng, không phải là kém, mà là kém quá xa.”

“ Bọn họ tương lai sẽ đấu trí, không cần đấu sức, đấu chân tay, cho nên không cần yêu cầu cao như thế làm gì.” Hứa Bình Thu nhấn mạnh:” Có điều vấn đề kỷ luật thì nhất định phải nghiêm, mỗi đội ngũ đều bắt đầu từ kỷ luật, ở phương diện này, họ thế nào?”

“ Tệ hại.” Chính ủy Vạn lần nữa đánh giá thẳng thừng:

Sử Thanh Hoài hơi xấu hổ, song không dám che dấu: “ Vốn tôi cứ lo là Dư Tội sẽ gây rối, nhưng vừa vặn ngược lại, cậu ta mỗi ngày dậy đúng giờ, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện được giao. Những người khác thì không làm chuyện riêng cũng tới muộn, tập luyện đối phó toàn đối phó, sai phạm lớn không có, lỗi nhỏ thì liên tục, muốn trách không biết trách thế nào.”

Chính ủy Vạn chỉ Thử Tiêu đang chạy như lết, giọng nói không chút hi vọng nào:” Tên béo kia hai tuần tới muộn bốn lần, đi huấn luyện mang theo cơm hộp riêng như đi dã ngoại, còn nói cái gì mà vợ hắn lo hắn không quen cơm nước bên ngoài.”

Là cô vợ nhỏ nhặt được ở Quảng Đông, Hứa Bình Thu gặp rồi, xin xắn ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó, ông không biết nói sao nữa, thằng béo đó không biết kiếp trước cứu thế giới không mà có phúc phận ấy.

Ở mặt huấn luyện thì Sử Thanh Hoài chỉ là người ngoài nghề, nhưng đám người này không cần dùng ánh mắt người trong nghề cũng thấy không chấp nhận được. Nói tới quan hệ trong đội thì … khỏi phải nói, chẳng ai phục ai, lên lớp ai làm việc nấy, hết giờ thì ai đi đường nấy đi, tuổi tác, chuyên môn khác nhau khá xa, muốn đoàn kết lại thành một, e là cần rất lâu.

“ Nếu thế thì tuần sau đổi thành hình thức huấn luyện khép kín đi, không mạnh tay không được.” Hứa Bình Thu trầm tư, nghĩ tới mấy chiêu số thông dụng, nhưng có chút phiền toái, nam nữ hỗn hợp, hơi khó xử lý:

“ Thế có được không? Bọn họ sẽ kéo tới chất vấn ngay.” Sử Thanh Hoài lo lắng, thật ra hơi sợ đám đội viên này nữa, bọn họ mà kéo tới hỏi tội thì không phải đùa đâu:

“ Khiến họ ăn cùng nhau, ở cùng nhau, có việc ra ngoài thì phải kết bạn mà đi, không chỉ hai người mà cả 5 người cùng đi cùng về, về trễ một người phạt cả năm.” Hứa Bình Thu chỉ dẫn, trải qua thời gian, dù chướng mắt với nhau đến mấy, chỉ cần cho họ một kẻ thù chung để đối phó thì nhìn nhau sẽ không thấy khó chịu nữa.

“ Được, tôi an bài nơi ở cho họ, có điều sợ họ chê điều kiện không tốt.” Chính ủy Vạn rất tán đồng cách này:

“ Thủ tục cũng đã đưa lên tổng đội rồi, còn kén cá chọn canh được nữa hay sao?” Hứa Bình Thu không sợ:

Cái chuyện trước tiên là dụ dỗ, sau đó là trở mặt thì Sử Thanh Hoài thực sự không làm được, đang định nói tìm cách mềm dẻo hơn thì Hứa Bình Thu sắn tay áo đi về phía Thử Tiêu ngồi bệt bên đường chạy:” Tôi phải giáo huân tên lười này, càng ngày càng không ra gì nữa rồi.”

Nói xong hầm hầm đi tới.

Ba người kia nhìn cảnh đó thì đợi xem trò hay, Thử Tiêu lúc nào cũng khoác lác xử trưởng Hứa là chú mình, xem ra là thật, trước mặt chú mà dám ngồi nghỉ.

“ Đứng dậy ... Mệt lắm à?” Hứa Bình Thu vừa tới đã đá một phát, đứng dậy rồi lại bị véo tai, Thử Tiêu không vui giãy người thoát ra, bộ dạng rất tủi thân, tiếp tục bị mắng:” Dùng cái vẻ mặt oán phụ này để làm gì hả, huấn luyện như thế này làm sao mà tốt nghiệp?”

“ Cháu có trêu chọc ai đâu, sao chú cứ nhắm vào cháu?”

- Á à, to gan nhỉ, dám chất vấn cả cấp trên, vậy cậu nói xem, tôi điều cậu tới đây là sai à?

Hình như không có gì sai. Làm cảnh sát thì phải phục tùng mệnh lệnh thôi, nhưng mà hình như cũng sai, thế này khác gì bắt vịt leo cây, bắt lợn chạy đường trường, anh đây có phù hợp đâu, Thử Tiêu bộ dạng lười biếng:” Xử trưởng Hứa, chú xem … Ngay cả cô béo kia cũng chạy hơn cháu, chú khai trừ cho cháu về làm trị an đi.”

“ Cậu xem bản thân đi, thành ra cái gì rồi, sao không biết học đồng chí tốt? Tốt nghiệp mới hai năm có biết giữa các cậu chênh lệch gì không? Dư Tội xuống quê một năm, phá vài vụ án chấn động cả tỉnh thành, còn cậu làm được gì? Được một đống mỡ à?” Hứa Bình Thu mắng mỏ:

“ Cậu ta phá án có mục đích.” Thử Tiêu cãi:

“ Thực hiện chức trách của cảnh sát, trong mắt cậu lại thành có mục đích.” Hứa Bình Thu nghiêm mặt:

“ Không phải, chú không biết, cha của Lý Dật Phong là trưởng phòng vũ trang huyện, cậu ta nâng đỡ người này, sau đó nhờ giúp đỡ em gái cậu ta đi làm lính, chính nhờ trưởng phòng Lý giúp.

“ Vớ vẩn, cậu ta là con một, đâu ra em gái?” Cái này thì Hứa Bình Thu không biết thật, hỏi kỹ ra mới rõ, té ra là xin nghỉ vễ nhà tiễn em gái nhập ngũ, không phải em ruột mà là con mẹ kế chưa chính thức, đánh phải chữa lời:” Dù thế nào thì tư tưởng người ta hơn hẳn cậu, lần trước đem hết công lao cho một hiệp cảnh, đây không phải chuyện người thường làm được.”

“ Thôi đi ạ, chú biết cậu ta nhường cái công lao đó ra kiếm lại được bao nhiêu lợi ích ích không?”

“ Kiếm cái gì?” Hứa Bình Thu chột dạ:

“ Úi da, chú không biết ba phần tư xã Dương Đầu Nhai mang họ Lý, cái thằng Lý Thuyên Dương đó vừa thành cảnh sát chính thức một cái, cha mẹ cô dì chú bác của hắn lại chẳng làm việc như gia súc cho cậu ta. Lái buôn khác về quê thì đi mỏi chân gõ từng nhà mới gom được hàng, còn cậu ta thì được người ta chủ động đem tới tận điểm thu mua. Chú biết họ thu mua ở quê bao nhiêu lương thực không? Hơn 90 tấn đấy, cậu ta một tay độc quyền phân phối lương thực phân bón cả xã đó rồi, chú biết họ mang tới huyện Cổ Trại bao nhiêu bột mì với gạo không? Mấy xe tải cỡ lớn ... Cháu kiếm chút tiền so với cậu ta chỉ là tiền lẻ thôi.” Thử Tiêu oan ức đưa ra một đống nguyên do, kỳ thực mục đích chỉ là để bản thân không thành tiêu điểm của Lý Bình Thu:

Hứa Bình Thu mặt lúc trắng lúc đó, lần đầu tiên bị cấp dưới kém rất xa phản bác cho không nói lên lời, thẹn quá hóa giận:” Đúng thế, cậu làm việc đáng hoàng mà còn chẳng bằng người ta bày trò bàng môn tả đạo ... Không được, thế càng phải huấn luyện cho tốt.”

“ Hả? Vậy mà cũng là lý do à?” Thử Tiêu sắp rớt cằm:

“ Hả cái gì mà hả, cậu nghe rõ đây Nghiêm Đức Tiêu, ba tháng tập huấn thích ứng, không gầy đi mười cân thì chưa hợp cách, định làm biếng để được về à? Tôi đi guốc vào bụng cậu rồi, đừng mơ, cậu mà không hợp cách, tôi kiếm chỗ hay cho cậu ... Cho cậu theo pháp y xử lý hiện trường.” Hứa Bình Thu nói xong chắp tay sau lưng bỏ đi:

Thử Tiêu ợ một tiếng, lão già này ác ôn quá rồi, bắt mình đi làm việc với người chết thì còn kiếm các cái gì nữa cơ chứ?

Đang chửi bới trong lòng Hứa Bình Thu quay ngoắt lại:” Còn đứng ngây ra đó à, không biết phải làm gì sao?”

Giật cả mình, Thử Tiêu vội chạy, không ngờ chạy nhanh quá, không cẩn thận trượt chân ngã xuống hào nước, ùm một cái, đầu cắm xuống, mông chổng lên, tức thì ba vị cười ngã lăn quay, ba vị khác thở dài sườn sượt ...

Bình Luận (0)
Comment