Dư Tội mới đầu chỉ muốn đối phó cho qua, người khuyên bảo y nhiều lắm rồi, nghe đủ rồi, nhưng lần này những lời của trưởng phòng Lý khiến y khiêm tốn thỉnh giáo. “Vậy cháu phải làm sao?”
“ Học cách tôn trọng quy tắc, và tận dụng tính linh hoạt của nó phục vụ mình, chứ đừng phá hỏng nó, hành động đột phá quy tắc sẽ mang lại hiệu quả nhất thời, nhưng cuối cùng là kết quả sẽ trái kỳ vọng của cậu.” Trưởng phòng Lý rất hài lòng với biểu hiện của Dư Tội, đây là chàng trai chịu nghe lời phải, không phải một mực ngông nghênh chống đối, vỗ vai:” Tiểu Dư, không bảo cậu phải theo số đông nhưng làm sao cũng phải tránh để mình rơi vào phe thiểu số, thiểu số sẽ bị đả kích.”
“ Vâng, cháu đang cố gắng thích ứng.” Dư Tội hơi xấu hổ:
“ Ừ, phải thích ứng, cuộc chơi nào cũng có luật của nó, nếu không thích ứng được, lại không thể bỏ cá tính của mình, vậy thì sống tùy ý đi, đừng suy nghĩ nhiều, đừng quá nghiêm túc, nếu không hại người hại mình ... Khéo léo đưa đẩy, lõi đời không phải chuyện tốt, nhưng nếu cậu muốn đạt được điều mình muốn, đó phải là đường phải qua ... Thế thôi, nói nhiều đám trẻ các cậu không thích.” Trưởng phòng Lý cười ha hả:” Nếu có chuyện đừng ngại gọi điện cho tôi.”
“ Vâng ạ.” Chỉ bằng một câu này đã khiến Dư Tội cảm động, chuyển chủ đề:” Trưởng phòng Lý, Dật Phong ở học viện thế nào?”
“ Cũng được, có lòng cầu tiến rồi, trước kia tôi lo lắm, nó chỉ chơi bời lêu lổng, tương lai ra sao? Nhưng bây giờ thay đổi nhiều rồi, biết nghĩ xa hơn rồi, nhưng mà nghĩ nó thành sĩ quan cảnh sát là tôi không nhịn được cười, ha ha ha ha, nó từng trộm chó nhiều tới mức bị gọi là Cẩu thiếu gia cơ mà ...”
Một đôi già trẻ nói cười vui vẻ, buổi trưa Dư Tội mời trưởng phòng Lý ăn cơm ở quán nhỏ, tiễn ông ra xe rồi mới về nhà. Tất nhiên là bị cha trách mắng một trận, nói y không biết làm người, không có trước sau, người ta giúp mình một việc lớn như vậy, sao để người ta tay không trở về? Cho dù không lấy tiền thì cũng phải chuẩn bị một món quà tử tế một chút chứ, không chỉ cha, dì Hạ cũng cũng chung ý kiến, mặc dù không nói ra, trong lòng chắc chắn nghĩ thế.
Lần này thì Dư Tội yên tâm hẳn rồi, có điều y không về tổng đội, lo lắng cho chuyện làm ăn ở Đại Nguyên nên chạy tới đó.
Kiếm chút thu nhập ngoài, cái này tuyệt đối không gọi là cá tính, lạc loài mà là tính cộng đồng rồi.
Tổng đội, giữa trưa.
Người ăn cơm ở đây nếu không phải là tới tập huấn thì không có nhiều, mấy cái phòng ban của tổng đội, tính tròn mới được 30 người, nhà ăn trống vắng, lác đác vài người. Cái đội 5 người tới đây tập huấn đã hai tuần, mọi người không còn chấn kinh nữa, cơm ai nấy ăn chuyện ai nấy nói, đôi chi em béo ú không khiến người ta chú ý thêm.
Dư Phong vừa ăn vừa chơi game di động, tay gầy mà dài, thằng này hơi biến thái, tốc độ ngón tay cực nhanh, người khác mười ngón chẳng bằng một ngón của hắn, nhưng ăn thì lề mề, người ta rửa bát rồi mà hắn vẫn còn nhai.
Trong bốn người thì Thử Tiêu và Lý Mân sôi nổi nhất, ăn cơm chơi bài, lại còn kéo Tào Á Kiệt vào chơi đấu địa chủ. Lý Mân chơi khá tốt, Thử Tiêu không phải bàn, nhưng hắn lại rút bài tùy tiện, kết quả là thua thê thảm.
Vừa chơi vừa ăn, Tào Á Kiệt quan tâm hỏi:” Thử Tiêu, Dư Tội có mấy em gái?”
“ Con của mẹ kế.” Thử Tiêu thuận miệng đáp:
“ Đừng nhắc tới tên đó, dám đặt biệt danh cho tôi, mọi người nghĩ hộ tôi, sao đáp trả.” Lý Mẫn ra bàn, hậm hực nói, xem ra chưa nguôi ngoai vì bị gọi là "cục đất tròn":
Nói tới biệt hiệu này, ai cũng nén cười, Thử Tiêu xúi bẩy:” Đúng, phải đáp trả ... Chị Mân, tôi kiến nghị chị đơn đấu với thằng đó, giáo huấn một bài.”
Rõ ràng thằng này chỉ sợ thiên hạ không loạn, Tào Á Kiệt chững trạc hơn:” Thôi đi, cậu ta nổi tiếng tàn nhẫn lắm đấy, đừng trêu chọc vào.”
“ Thế sao?” Lý Mân ngạc nhiên:
“ Cô biết cái vụ án hai anh em họ Giả ở khu Hạnh Hoa Lĩnh không?”
“ Biết chứ, vụ án tập kích cảnh sát chứ gì, đáng đời chúng lắm .... Ý anh nói cậu ta là người kéo họ xuống.” Lý Mân gật đầu, chuyện đó giới văn phòng còn xôn xao hơn bên ngoài: “Xì, bị tên quan viên biến chất đâm cho, đáng đời lắm.”
Thử Tiêu không lên tiếng, Tào A Kiệt cũng lười giải thích, song thua liền vài ván làm hắn không tiếp nhận được:” Oa, xem ra tới đây tập huấn đề là cao thủ.”
“ Không phục thì lại đây.” Lý Mân đắc ý rung người, đống mỡ toàn thân chuyển động như sóng:
“ Chơi thì chơi.”
“ Chơi không chán lắm, hay là thế này, ai mà thua thì chiều nay mua nước cho mọi người, Du Phong làm chứng nhé.” Bắt đầu rồi, thủ đoạn quen thuộc của Tiêu ca, luôn bắt đầu bằng vụ đánh cược nho nhỏ, vô thưởng vô phạt:
“ Hai người thắng sao được chị Lý, hai nam nhân mà thua liên miên, không thấy xấu hổ à?” Du Phong lười biếng nhận lời:
Xào bài, chia ba, Lý Mân cao hứng thúc giục Thử Tiêu tay chân lóng ngóng chia bài nhanh lên, xem ra chơi hứng khởi rồi, Tào Á Kiệt nghiêm túc xếp bài, Thử Tiêu vẫn cái bộ dạng như bại não.
Lần này chú ý hơn nhiều, Lý Mân mắt liên tục liếc trái phải, mỗi quân đánh ra hết sức cẩn thận, kết quả vẫn thế, hai tên ngốc dần bị áp đảo, nụ cười nở trên môi.
Đợi thu bài, cô ném một quân ra, sau đó đắc ý đợi Thử Tiêu và Tào Á Kiệt.
Tào Á Kiệt gãi đầu, không hi vọng gì vào Thử Tiêu, lẩm bẩm:” Chưa đánh hết ván, chị vui mừng cái gì?”
“ Thắng bại đã định, chuẩn bị đợi uống nước ngọt, thế nào? Chơi không hay đầu hàng luôn?” Lý Mân dương dương đắc ý:
“Đôi cây.” Tào Á Kiệt tặc lưỡi:
“Tôi cũng đôi, to hơn.” Thử Tiêu hí hửng:
“ Khoan đã, cười sớm quá em trai … Ba cây.” Lý Mân ra bài:
“ Hả, ba cây không cùng màu mà cũng tính à, chị Mân, chơi bài thôi mà cũng chơi xấu sao?” Thử Tiêu kinh ngạc:
“ Í, đúng thế thật, bảo sao chị thắng mãi thôi.” Tào A Kiệt phản đối:
“ Cái gì?” Lý Mân nhìn lại, đúng là ba cây cọc cạch, làm sao lại thế này, rõ ràng cùng chất cơ mà, sao đâu thành quân tép:
Thử Tiêu thu bài:” Cuối cùng cũng thua rồi, chiêu này chị mua nước nhé, đi thôi Lão Tào.”
“ Đi ...” Tào A Kiệt hớn hở khoác vai nhau ra ngoài:
Lý Mân vẫn ngồi ngây ra bên bàn ăn, nghĩ mãi không ra, không thể nào, sao bài lại thay đổi, mình nhìn nhầm à, không thể nào ... Nghĩ mãi quên cả ăn, đến khi phát hiện có người bên cạnh ngẩng đầu lên.
Sử Thanh Hoài mỉm cười:” Chơi thôi mà, sao cần nghiêm túc thế?”
“ Đương nhiên rồi, tôi là cao thủ chơi bài ... Chỉ là sai ở đâu, tôi nhìn nhầm bài à?” Ký ức của Lý Mân cực kỳ khủng khiếp, từ vòng đầu tiên tới cuối cùng ai ra quân gì, rút quân gì đều nhớ, tốt cuộc không phát hiện ra vấn đề, đó mới là điều khiến Lý Mân không sao bỏ qua được:
“ Để tôi nói cho biết cô sai ở đâu nhé, không phải nhìn sai bài, mà là nhìn sai người, cô là cao thủ, nhưng gặp phải bậc thầy chứ sao. Sử Thanh Hoài nhắc: “ Có lúc nào cô phân tâm không, vì như quay sang cầm bát cơm?”
“ Thử Tiêu?” Lý Mân lập tức nhớ ra thời điểm bài có vấn đề, nhưng mà thắc ngốc đó chỉ biết ăn, cái gì cũng xếp bét cơ mà:
“ Tôi không nói gì đâu nhé, tất cả là suy đoán, có điều hình như tôi nghe nói vụ án đánh bài qua mạng ở Tây Uyển do phân cục Đông Dương phá, mà trong số chúng ta có người từ đó tới ...” Sử Thanh Hoài nhìn Lý Mân chấn kinh, trước khi đi còn nói thêm: “ Cô thử thỉnh giáo cậu ta xem, nghe nói cậu ta chơi ít thua lắm.”
“ Thằng chết tiệt, không tha cho nó.” Lý Mân ném bài, hùng hổ xông ra khỏi nhà ăn, cách rất xa vẫn nghe thấy tiếng sư tử rống:” Thử Tiêu, cậu đứng lại cho tôi, dám tráo bài của tôi à, tưởng tôi không biết gì chắc? Tôi không tha cho cậu ... Á, bảo bối ơi đừng chạy, chị lại chẳng ăn thịt cậu.”
Sử Thanh Hoài phì cười, chuẩn bị đi thì phát hiện Dư Phong vẫn vừa ăn vừa chơi game di động, dường như mọi thứ không liên quan tới mình, làm hắn nhíu mày, cái tiểu tổ kết hợp bừa này thực sự quá cá tính, muốn thực sự thành đội ngũ có sức chiến đấu, chẳng biết tới bao giờ?