Gần một tháng trôi qua rồi, nóng đi lạnh tới, cuộc sống bình đạm trôi qua thật nhanh.
Ngày 4 tháng 5, vừa qua kỳ nghỉ lễ Lao Động, mấy người Giải Băng lên cục tham gia hoạt động chúc mừng trở về đại đội hai liền thấy một chiếc xe POLO đỗ trong sân, Lạc Gia Long thò đầu ra, lên giọng quát:” Nhanh lên chứ Tôn Tử.”
Gọi Tôn Nghệ đấy, trong sân Tôn Nghệ đáp lại, lại hướng vào trong tầng lầu gọi:” Nhanh lên Gấu Chó, chậm là mất ăn.”
“ Ê, ê, tới ngay tới ngay.” Hùng Kiếm Phi và Ngô Quang Vũ từ trên lâu chạy xuống, còn có cả Lý Nhị Đông gọi ơi ới đuổi theo, vừa thấy Chu Văn Quyên đi cùng Giải Băng, rủ rê:” Văn Quyên, chúng tôi đi gặp nữ Thử Tiêu đây, đi xem không?”
“ Cái gì mà nữ Thử Tiêu?” Chu Văn Quyên còn chưa nghe rõ:
Trong xe cười nghiêng ngả, câu nói đùa này xuất phát từ một tin nhắn, Dư Tội gửi, bên trong có hình, sau đó lại được Lạc Gia Long photoshop, thế là biệt hiệu Thư Hùng Song Mập xuất hiện, ai nhìn người nấy phun cơm, đợi mãi mới có thời gian mọi người cùng đi được, hẹn nhau đi xem người thật.
Giải Băng chẳng hiểu gì:” Thế là sao?”
“ Không rõ.” Chu Văn Quyên hoang mang lắc đầu:
Năm nay thay đổi lớn nhất là Giải Băng đã thăng lên làm đội phó rồi, làm lãnh đạo thì một phần quan trọng là phải đoàn kết hòa nhập với cấp dưới. Hôm nay không có việc gì nữa, được nghỉ nửa ngày, có vẻ là cơ hội tốt, nên đi theo, nhưng hắn nhìn Phương Khả Quân, Lý Hàng sau lưng, đều là người tương đối già dặn, nên có chút do dự. Chu Văn Quyên đảo mắt một cái, không biết nghĩ gì mà mời đi cùng, Giải Băng có cớ liền gật đầu một cái, cô cao hứng chạy tới cùng bạn học chen lấn cùng một cái xe. Hai xe đi trước, Giải Băng một mình theo sau.
Tuy mọi người cùng ở trong một thành phố, nhưng mà thành phố lớn như thế, lại do tính chất nghề nghiệp, ở đơn vị khác nhau, hiếm lắm mới gặp được một lần, công việc lại quá bận, vừa rãnh rỗi một cái thế là cơn hứng thú lên ngay. Trên đường đi Hùng Kiếm Phi bật nhạc Hàn, thằng này mê Kpop lắm, vừa nghe vừa rống, bị tắt mất, các đồng chí khác đồng loạt chỉ trích, rống cái gì mà rống, rống ra tai họa thì cậu ngồi ở ghế phụ lái gặp họa trước.
Trấn ám được Gấu Chó, mọi người quay sang nói chuyện về Dư Tội và Thử Tiêu, hai tên này lúc nào cũng khác người, một đang ở bên trị an khiến anh em hâm mộ như thế, một làm đồn trưởng uy phong, đùng một cái thế nào lại chơi trội rồi, nhảy lên tận tổng đội.
Bọn họ làm việc được hai năm, ai nấy có cái nhìn mới về nghề này, Tôn Nghệ nói, bây giờ ai mà đưa hắn tới đội trị an được, hắn hi sinh 2 năm tiền lương báo đáp. Có người đồng cảm, nói trước kia bị lừa hết cái gì mà hiến dâng, cái gì mà chính nghĩa, lý tưởng, đều không bằng tiền lương. Trước kia tự hào mình là hình cảnh, coi thường đám trị an, giờ rõ rồi, hình cảnh oai lắm, nhưng túi rỗng, còn người ta cả năm chả sờ tới súng, làm chuyện lặt vặt, túi thì rủng rỉnh.
Hùng Kiếm Phi chỉ trích đám bạn:” Không thể so sánh với nhau được, tôi thấy chúng ta sống tốt mà, các cậu muốn kiếm bao nhiêu tiền mới hài lòng?”
“ Này Gấu Chó, cuộc sống không nhà không gái không suy nghĩ như cậu, không cần lĩnh lương cũng sống được mà.” Ngô Quang Vũ vừa nói liền ăn luôn cái tát:
Nói chung là trừ nói vụ án, đám người này rất khó có tiếng nói chung, cứ nói chuyện một cái là thành cãi nhau, mà cái nhau thì nắm đấm gia là bình thường. Duy chỉ có một người với ai cũng không tệ, được tất cả cùng bảo vệ chính là Chu Văn Quyên sống lặng lẽ, thi thoảng giặt quần áo cho đám lười, mang cho người về muộn cốc nước nóng, cho đám độc thân không biết quản lý chi tiêu vay tiền sống hết tháng, dần dần liền thành một "anh em" trong nhóm.
À, còn thiếu một người, Đổng Thiều Quân, tên này giở nổi tiếng lắm, ai bảo chuyên ngành của hắn độc nhất vô nhị, bị tỉnh bạn mượn mất một tháng rồi.
Nhắc tới tên nghiên cứu cứt hôm nay không đi, Ngô Quang Vũ nhớ ra cái gì, chửi um lên:” Mới có hai năm thôi mà không cách nào tụ tập đông đủ được nữa, Hán Gian đi làm Hán Gian thật rồi, Súc Sinh thì ăn cơm nhão, Đại Tiên thì ở xa, Bánh Đậu chỉ biết tới chó, chẳng biết hai năm nữa còn lại mấy người.”
Bốp bốp! Lý Nhị Đông vung tay tát cho hai phát nhanh gọn dứt khoát, Ngô Quang Vũ vừa trừng mắt lên, bị bốn xung quanh trừng mắt trấn áp lại, lập tức biết điều im ngay. Từ khi Trương Mãnh đi, công sự thân thiết nhất Hùng Kiếm Phi tựa hồ chưa hết buồn, hiếm khi có một hôm thấy tên đó vui vẻ như thế, lại lắm mồm nhắc tới.
Nếu không có Chu Văn Quyên ở đây thì vị này nhất định cảm khái một câu, tục ngữ nói anh em như chân tay, nữ nhân như quần áo, giờ chân tay chẳng bằng quần áo rồi.
Mọi người đều trầm mặc, Chu Văn Quyên chuyển chủ đề đúng lúc, chỉ tay: “ Đội phó cũng đi theo chúng ta kìa.”
“ Nói ra thì Giải Băng làm tôi bất ngờ nhất đấy, con người hóa ra cũng không tệ, ít nhất luôn đứng về phía chúng ta, chậc, cậu ta rốt cuộc có thể tiến xa tới đâu khó mà đoán.” Hùng Kiếm Phí tặc lưỡi:
Không ai tiếp lời, song câu này được mọi người cùng tán đồng, chắc chắn một ngày Giải Băng sẽ thành lãnh đạo của tất cả bọn họ.
Từ đường Kính Tông tới tổng đội hình cảnh những mười mấy km, nói thì có vẻ không xa, nhưng mà đường một chiều, nào là công trường cải tạo thành phố cũ chặn đường, nào là thi công đường ống vỡ, không thì cửa hàng nào đó tổ chức sự kiện khuyến mãi lớn, thế nên đi mất một tiếng đồng hồ. Đối với hình cảnh cơ sở, được vào tổng đội tập huấn không phải chuyện dễ dàng, những người ở đây còn chưa có tư cách tới.
Vì thế tò mò tới một đống, báo thân phận liền được cho phép qua, lần đầu vào đơn vị lớn, ái dà, làm các đồng chí chết dí ở thành phố chấn kinh. Nhà trắng muốt, cây xanh rì, bãi cỏ bằng phẳng, không khí trong lành, khác nào thế ngoại đào viên. Một đám líu ríu theo nhau, rụt rè hẳn, nhưng tới ngoài hàng rào thép thì thay đổi hẳn, Hùng Kiếm Phi ôm mặt ngồi xuống đất, Tôn Nghệ và Lạc Gia Long nhìn nhau cắn răng cười, Lý Nhị Đông há hốc mồm cả Chu Văn Quyên cũng hai tay giữ lấy miệng, nói tóm lại là có bao nhiêu âm u cũng bị quét sạch.
Chỉ thấy trên thao trường, Tiêu ca mồ hôi như tắm, thở như trâu, vất vả như thế mà chạy như ốc sên, còn "nữ Thử Tiêu " trong truyền thuyết thì mặc áo thun ngoại cỡ, chạy một bước mặt đất tựa hồ rung chuyển, thế nhưng bước chân rất ngắn, một trước một sau, gọi là chị em ruột không ai hoài nghi.
“ Đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ mà.” Lạc Gia Long xuýt xoa:
“ Tế Muội Tử có đối thủ rồi, hai người này mà thành một đôi mới gọi là tuyệt phối.” Hùng Kiếm Phi hết sức tán thành:
Tiếng cười càng lúc càng thiếu kiểm soát, Chu Văn Quyên nói nhỏ:” Này, các cậu tích đức đi, đừng có đem khuyết điểm của người ta ra làm trò cười, người ta vốn tự ti rồi.”
“ Thử Tiêu mà tự ti?” Lý Nhị Đông mắt mở to hết cỡ:
“ Cậu ấy không thì còn người khác.” Chu Văn Quyên biết trên thân thể có khiếm khuyết gì đó sẽ có tâm thái thế nào:
Tiếng nói của cô gái nhỏ nhắn này rất hữu dụng, không cười Thử Tiêu nữa, dù sao thì cũng là đám chả ra sao, cười người thì người khác cũng có đống thứ cười mình. Giải Băng thì đứng sau đội ngũ, anh chàng này hồi ở trường phô trương bao nhiêu, giờ trầm tính bấy nhiêu, lúc nào cũng mang hình tượng soái ca lạnh lùng, nhưng như thế càng hút hồn chị em.
Lúc này Giải Băng đang nhìn Chu Văn Quyên, cái cô gái nhỏ nhắn ít nói ấy đó càng ngày tiếng nói càng có quyền uy trong đội ngũ, chỉ là hắn cũng chẳng hiểu quyền uy đó tạo dựng lên thế nào, đôi khi chính hắn cũng phải lắng nghe.
Một cô gái gầy gò nhỏ nhắn làm người ta muốn ôm vào lòng che chở, kỳ thực lại là người luôn chăm sóc mọi người.