Cái đám anh em này thì làm sao mà tử tế được lâu, vì thế khi Thử Tiêu vừa mới chạy qua chỗ họ Lý Nhị Đông không nhịn được cầm đầu trêu chọc: “ Này Thử Tiêu, nếu không được thì bò đi.”
“ Không được đâu, lúc đó tay Tiêu ca làm sao chạm đất được?” Tôn Nghệ quá đáng trêu: “ Lăn cho nhanh.”
“ Đừng nhăn nhó thế, cười một cái xem nào.” Lạc Gia Long cổ vũ:
Chà, bọn khốn kiếp tới cả một đám luôn, Thử Tiêu không chạy nữa, tay ôm bụng, lửa giận ngút trời, dựng ngón giữa lên. Lý Mân quay đầu, chỉ đám người xem náo nhiệt, quát tháo: “ Này, này, các người là ai, ai cho các người tới đây, vừa nói cái gì đấy hả, đó là tiếng người à? Sao lại đi trêu chọc người ta như thế.”
Thế là là sư tử Hà Đông rống, đây chính là như thế, đám hình cảnh im re, không ai dám đáp lời, Thử Tiêu đắc ý lắm:” Đúng thế, toàn là tiếng súc sinh hết.”
Còn đợi Mân đại tỷ chửi họ vài câu, nào ngờ cô nương béo phát hiện mục tiêu mới, túm cổ áo Thử Tiêu kéo tới chỉ Giải Băng, rối rít hỏi:” Này, soái ca kia là ai, cậu có quen không?”
“ Muốn tán cậu ta không, tôi giới thiệu cho chị.” Thử Tiêu kích thích cô nương béo:
Lý Mân hưng phấn vỗ tay:” Tốt quá, cậu quen thật à, cậu ấy tên là gì, sở thích là gì, ra ngoài đúng là tốt, có cơ hội chinh phục soái ca rồi.”
Tiêu ca vã mồ hôi, muốn tránh, cô nương béo không tha, truy hỏi:” Đừng chạy, chúng ta trao đổi được không, chỉ giới thiệu cho cậu vài mỹ nữ, cấp dưới cũ của chị.”
Chuyện gì thế nhỉ? Đám bạn học ngơ ngac nhìn nhau, chả hiểu mô tê gì.
Lúc này Dư Tội chạy được một vòng nhìn thấy bạn học tới, vẫy vẫy tay, chỉ về phía khu phòng học rồi chạy tiếp, Sử Thanh Hoài đợi Dư Tội chạy qua hỏi:” Ai thế?”
“ Bạn học ở trường cảnh sát, anh Sử, buổi trưa xin nghỉ phép được không, lâu lắm rồi không gặp nhau.” Dư Tội khách khí xin phép:
Từ lúc vào đội tới giờ, Dư Tội trừ trêu Lý Mân vài câu thì rất quy củ, khách khí, nhiệm vụ huấn luyện được giao luôn hoàn thành xuất sắc, sinh hoạt điều độ, chẳng có gì khác người, hoàn toàn khác với lời đồn, thậm chí Sử Thanh Hoài có ảo giác Dư Tội vốn là như thế, chuyện khác chẳng qua đồn thổi làm quá.
Xin phép đáng hoàng, lý do cũng hợp lý, Sử Thanh Hoài không có lý do gì để từ chối:” Bạn học cũ à, hiếm có, vậy thì được.”
“ Cám ơn anh.” Dư Tội quay đầu muốn chạy.
“ Khoan, đừng vội thế, có điều kiện đấy, Dư Tội này, đó là bạn trước kia, nơi này có bạn hiện giờ của cậu, không thể bỏ cũ quên mới, đúng không?” Sử Thanh Hoài tranh thủ cơ hội giúp đội ngũ tăng thêm tính đoàn kết: “ Cậu phải mời cả ba người còn lại, ở ngay nhà ăn của chúng ta, lát nữa đặt vài món ngon, nếu không mời được cậu khỏi cần nghỉ phép.”
“ Thế thì quá dễ.” Dư Tội cười chạy ngay:
Có vẻ không khó khăn gì, Dư Tội chạy về phía mấy người bạn học, nói vài câu là xong, lại chạy về phía Lý Mân, nói tới ăn một cái, không thành vấn đề. Tào Á Kiệt là tên xuôi theo số đông, Du Phong cô độc một chút, không tới mức không thông tình đạt lý, rất nhanh chỉ cần nhìn động tác vỗ tay reo hò của Lý Mân là nhìn ra.
Một tháng qua huấn luyện hiệu quả rất kém, tuy có Lý Mân tính tình hòa đồng xởi lởi, lại có Thử Tiêu lắm mồm lắm trò nên cũng không buồn tẻ, song cách đoàn đội hợp tác xa lắm. Bình thường Thử Tiêu và Lý Mân rất thân, Tào Á Kiệt thì chẳng quên chuyện làm ăn, tới đây rõ ràng với tinh thần đối phó, Dư Tội như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, xong nhiệm vụ huấn luyện là mất hút, Du Phong cả ngày chả nói mấy, cắm mặt vào di động chơi game.
Thế nên đây là cơ hội.
Sử Thanh Hài đi ra ngoài sân, tới chỗ đám đông kia, người khác đều nhận ra hắn, hắn thì không nhận ra hết:” Các đồng chí, vào thao trường đi ... Hoan nghênh mọi người tới làm khách, hôm nay tổng đội mở tiệc chiêu đãi ... Còn nữa đây là tiểu tổ tinh anh do tổng đội tuyển mộ, hoan nghênh mọi người giám sát họ luyện tập.”
Mọi người reo hò chạy vào thao trường, chỉ có Giải Băng thong thả đi cuối cùng, bị Sử Thanh Hoài đưa tay ra bắt tay:” Giải Băng, rất vui được gặp cậu.”
“ Khoa trưởng Sử, anh nói ngược rồi.” Giải Băng mỉm cười:
“ Không đâu, tôi chỉ là cảnh sát bàn việc binh trên giấy, còn cậu từ thực chiến mà ra, không thể so sánh.” Sử Thanh Hoài khiêm tốn:
Ấn tưởng của Giải Băng với người này rất tốt, hắn tò mò đây là cuộc huấn luyện gì, Sử Thanh Hoài vừa giới thiệu vài câu đã khiến hắn động lòng:” Ồ, sao tôi không hay biết chút gì?”
“ Chuyện này, vì cậu là cốt cán của đại đội hai, tôi không dám đi đào.” Sử Thanh Hoài vốn đã tiếc, tiếp xúc rồi càng tiếc hơn, chàng trai thế này mới xứng đáng vào tiểu tổ tâm huyết của hắn chứ:
Giải Băng mỉm cười, đánh chịu thôi:” Ý tưởng này rất tốt, tội phạm đang biến đổi cả hình thái lẫn thủ pháp nhanh hơn tưởng tượng, hiệu suất của cơ quan công an chúng ta cũng cần đề cao. Nửa đầu năm cục công an thành phố treo bảng 9 vụ án kinh tế, có năm liên quan tới trách nhiệm hình sự, ba cái nghi phạm đã thoát ly quốc tịch, định cư bên ngoài ... chúng ta chỉ biết nhìn mà thôi.”
“ Thế nên chúng tôi ứng vận sinh ra, thế nào Giải Băng, cậu thấy đội ngũ của chúng tôi thế nào, có kiến nghị gì không?” Sử Thanh Hoài giới thiệu qua lý lịch các thành viên, khi tới lượt Dư Tội và Thử Tiêu thì nhíu mày, hắn biết ân oán của họ khi ở trường học:” Vẫn còn thành kiến sao?”
“ Không, chuyện trẻ con, ai để trong bụng làm gì, tôi chỉ hoài nghi, người không biết tuân thủ pháp luật thì anh dùng họ đi chấp pháp thế nào?” Giải Băng hỏi thẳng:
Sử Thanh Hoài kỳ thực cũng có nghi ngại tương đồng, nghiêm khắc mà nói, hắn cũng rất muốn hỏi Hứa Bình Thu câu này, cho nên không biết trả lời Giải Băng ra sao.
“ Xin lỗi khoa trưởng Sử, tôi không hề có ý nghi ngờ hay công kích họ, thẳng thắng mà nó, nếu không phải cảnh sát, tôi sẽ tán thưởng con người Dư Tội, cậu ta là người hào sảng, nghĩa khí, nhiệt tình với bạn bè nhưng tôi là cảnh sát, nên tôi không thể thừa nhận cậu ta, càng không tán đồng kiểu cảnh sát như cậu ta.”
Nói xong mỉm cười đi luôn, cái phong đó đó so với mấy người trong sân đúng là ăn đứt, Sử Thanh Hoài thở dài chạy theo.
“ Giải Băng, nếu cậu hứng thú với kế hoạch này, tôi sẽ cố gằng thuyết phục đội trưởng Thiệu, tôi có ý tưởng này, kế hoạch có thể kết hợp với đại đội hai, cũng giúp đại đội các cậu vượt lên một bậc so với các đại đội khác.”
Bên này thảo luận nghiêm túc, bên kia liền tưng bừng, Chu Văn Quyên rất biết chăm sóc người khác đưa Lý Mân chai nước, hai cô gái nhanh chóng tụ lại một chỗ. Du Phong lúc mới ngồi xuống còn có chút ngại ngùng, vừa nghỉ vừa chơi game, âm thanh quen thuộc vừa phát ra, Lạc Gia Long và Tôn Nghệ sán tới nhìn, nhìn liền ngứa ngáy.
Đó là game đối kháng, thách đấu ngay, Lạc Gia Long rút máy, chẳng mấy chốc tiếng bốp chát hự vang lên liên hồi, Tôn Nghệ làm trọng tài, hô bắt đầu.
Ván đầu còn nể nang nhau, ván thứ hai mắt nhìn nhau đã tóe lửa, ván thứ ba giữa chừng, Lạc Gia Long hô:” Dừng.”
“ Sao thế, chưa xong mà.” Du Phong đang áp đảo nên không hài lòng:
“ Người anh em, nương tay chút, tôi mà thua 3 - 0 thì đám xấu tính kia cười tôi chết mất.” Lạc Gia Long cầu khẩn:
“ Ok, người có thể đấu với tôi chẳng có mấy.” Du Phong bộ dạng cao thủ tịch mịch:
Tôn Nghệ tận dụng ngày thời cơ sán tới:” Anh Du, có chơi Cross Fire không?”
“ Có, thứ đó đơn giản quá, muốn đấu à?”
“ Không phải, là thế này, tôi đưa tài khoản của tôi cho anh ... Khi nào anh rảnh giúp tôi ngược đãi vài tên, tôi bị bắt nạt mấy năm rồi.” Tôn Nghệ hạ thấp giọng thì thầm, một trong số đó đang ở đây:
Du Phong rất trượng nghĩa, thế là bọn họ cùng ghé tai nhau thì thầm cái gì đó, như tiêm thuốc kích thích, càng nói càng hăng.