Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 543 - Q5 - Chương 026: Bạn Bè Cũ, Người Quen Mới. (4)

Q5 - Chương 026: Bạn bè cũ, người quen mới. (4) Q5 - Chương 026: Bạn bè cũ, người quen mới. (4)

“ Ai bảo, do bạn gái tôi mở đấy, tôi chỉ giúp đỡ thôi.” Tào Á Kiệt sau lần gặp Hứa Bình Thu thì không dám khoe khoang nữa, rất cẩn thận:

“ Vậy thì tốt rồi.” Dư Tội cười toe toét, nhiệt tình hẳn lên:” Anh Tào, tôi luôn coi anh như anh trai, hôm nay có chuyện nhỏ, cẩn nhờ anh giúp.”

À, Tào A Kiệt choàng tỉnh, cười gian:” Muốn theo dõi ai? Nữ phải không.”

“ Không phải, không phải.” Dư Tội xua tay: “ Tôi có vài người anh em mở cái hiệu lương thực, bán vài thứ gạo, bột mỳ, dầu mỡ, anh mở công ty chuyên lắp đặt thiết bị thế nào cũng có khá nhiều công nhân nhỉ, công nhân thì phải ăn , đúng không ... Không ăn ở công ty thì cũng phải về nhà ăn, giúp tôi tiếp thị chút, tôi đảm bảo để cho anh giá ưu đãi nhất, mùa xuân hè kinh doanh không tốt.”

Ai ngờ đồng chí cùng tập huấn chẳng giúp nhau quay về nẻo chính đã đành, kết quả lại cùng thương lượng chuyện làm ăn, thế này làm sao quay đầu là bờ đây. Tào Á Kiệt vừa do dự, Dư Tội khoác vai nói thêm:” Anh Tào, toàn là anh em cũ ở đội chống trộm cắp bị khai trừ đấy mở đấy, chắc anh biết chuyện đó phải không? Giúp được thì anh giúp, không giúp được tuyệt đối không trách anh.”

Vốn Tào A Kiệt muốn từ chối, chuyện lặt vặt thế này hắn không muốn dính vào, rất phiền nhiễu, nhưng mà chuyện đội chống trộm cắp cũng nghe nói, khai trừ gần hết, sau đó tổ chức gọi không về, nếu là của đồng nghiệp cũ mở thì nên hỗ trợ:” Chuyện này không khó, chỉ là như cậu không, cùng là chiến hữu, phải nói sớm chứ? Phải tự phạt vài chén, bao lâu như vậy mới nói với tôi.”

Dư Tội chắp tay một cái, cầm chén to uống luôn.

Bên này vừa bàn xong việc, bên kia có người không chịu, Ngô Quang Vũ giọng oang oang:” Anh Tào, sao lại giúp thằng đó, anh em cùng quê lại không giúp, chừng này tuổi rồi đừng nói sờ gái, tán gái cũng chưa.:

Tào Á Kiệt đang không hiểu ra sao thì Hùng Kiếm Phi gầm lên xông vào bịt miệng, hai người tức thì từ anh em chuyển sang kẻ thù.

Trong số này tính tới Thử Tiêu thoải mái nhất, người khác uống thì hắn ăn, người khác uống xong, hắn vẫn ăn. Lý Mân thấy cảnh đó không nhịn được chọc vài cái: “ Đừng ăn nữa, vừa rèn luyện một tháng vứt đi hết bây giờ.”

“ Ừm, không ăn nữa, no chết rồi.” Thử Tiêu chùi miệng đặt đũa xuống:

Chu Văn Quyên giúp đầu bếp nhà ăn thu dọn bát đũa, Lý Mân thấy đám độc thân kia nghiêng ngả hết rồi thì cũng đi giúp, hai người có vẻ khá hợp nhau.

Dư Tội sán tới ấn Thử Tiêu đang định đi kiếm bật lửa hút thuốc xuống:” Nói với anh chuyện này.”

“ Không cần nói, lại bảo tôi đi tiếp thị gạo cho cậu chứ gì, đến vợ tôi bán gạo cho cả cửa hiệu thời trang rồi đấy.” Thử Tiêu chặn trước, Dư Tội tới tìm hắn không chỉ một lần:

Dư Tội xua tay:” Chuyện đó không phiền tới anh nữa, có anh Tào giúp rồi.”

Thử Tiêu không hài lòng: “ Cậu làm sao thế, không thể có mới nới cũ, thấy lợi quên nghĩa như vậy ... để bồi thường tổn thất, phải cho thôi tham gia một phần vụ làm ăn của cậu.”

“ Nằm mơ.” Dư Tội không cho Thử Tiêu cơ hội lợi dụng:” Nói chuyện khác, tôi đột nhiên phát hiện ra một đôi ... Anh xem Cục Đất Tròn kìa.”

Thử Tiêu quay đầu nhìn Lý Mân, nói thật là tính cách cô béo này tốt lắm, rất nhiệt tình, trong nhóm năm người thì cô có mục tiêu thuần khiết nhất:” Với ai?”

“ Nhị Đông chứ ai.” Dư Tội vừa nói ra, Thử Tiêu ợ một cái, đầu óc làm sao mà lại thấy hợp, Dư Tội giải thích: “ Thường siêu béo thích người xương xương, vì như anh và Tế muội tử ... Nói không chừng Cục Đất Tròn thích Nhị Đông, gầy béo phối hợp, ôm nhau dễ ngủ.”

Quả nhiên không hổ là anh em thân thiết, Thử Tiêu mắt đảo qua đảo lại như trộm một vòng, tấm tắc khen:” Đúng thế, tuyệt phối.”

“ Mau mau, đi tìm Nhị Đông đi, tranh thủ cơ hội.”

“ Được.” Thử Tiêu nghĩ thôi đã thấy trò này vui rồi, tất nhiên sẽ không nhường cho ai hết, khoác vai Lý Nhị Đông đi ra khỏi nhà ăn:

Kết quả tới rất nhanh, chẳng mấy chốc người trong nhà ăn nghe thấy tiếng rống: “ Đứng lại .... Thử Tiêu, hôm nay lão tử chém chết mày.”

Những người khác có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra, Dư Tội ủ rũ. Thề, y chỉ có ý tốt giúp Lý Nhị Đông, không phải định trêu chọc, xem ra cái việc làm bà mai này thật chả dễ tẹo nào, thế là y lặng lẽ chuồn ra lối sau nhà bếp ...

Trên thao trường, bóng người phóng vù vù làm Sử Hoài Thanh đang tản bộ cho đỡ say ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy đồng chí Thử Tiêu chạy nhanh như thế, rồi rất nhanh nghe thấy tiếng truy sát. Thử Tiêu chạy nhanh tới mấy làm sao so được với hình cảnh chuyên ra thực địa, bị một người gầy gò ấn vào hàng rào đấm đá.

“ Chuyện gì thế, sao đang yên lành lại đánh nhau?” Sử Thanh Hoài giật mình, định lên cản:

“ Chẳng có chuyện gì đâu, bọn họ như vậy suốt đấy.” Giải Băng quen rồi, cái đám này đang anh em thần tình thoáng cái trở mặt thành thù được, rồi hôm sau lại choàng vai bá cổ cười ha hả, như bọn ngốc làm trò:

"Bọn họ?", câu này làm Sử Thanh Hoài nhận ra Giải Băng bản năng tách mình khỏi người khác, nhưng hạnh động tới đây lại thể hiện hắn có ý đồ hòa nhập với đám người kia, đây là hành vi rất mâu thuẫn, châm chước nói: “ Tiểu Giải, tôi còn nhớ năm kia tới trường cậu tuyển người, gặp phải đánh nhau, hình như chính mấy người này, bên kia là Đh Thể Dục.”

“ Đúng thế, tôi tìm người đánh Dư Tội, kết quả bản thân chịu thiệt thòi.”

Hắn thản nhiên nói ra như thế khiến Sử Thanh Hoài bất ngờ, khi đó xử trưởng Hứa nói người này tâm lý u ám, khí độ hẹp hòi, giờ xem ra không chuẩn xác cho lăm.

“ Kỳ thực tôi cũng vì chuyện đó mà quyết tâm vào đội cạnh sát đấy.” Giải Băng nhìn hai người đánh nhau kia, giọng hồi ức:

“ Có liên quan gì tới nhau à?” Sử Thanh Hoài tò mò:

“ Đó là một trong số những chuyện ký ức tồi tệ nhất của tôi, tôi không bao giờ ức hiếp người khác, chỉ làm một lần mà kết quả lại trái ngược.” Kỳ thực đây là chủ ý của Lý Chính Hoành và Duẫn Ba, có điều Giải Băng không trách người khác, vì hắn chủ động thực thi, sau đó còn bị Dư Tội xẻo mấy nghìn: “ Về sau xử trưởng Hứa gọi tôi ra ngoài trường, mắng tôi một trận, nói cái loại hoàn khố ỷ vào cha mẹ có tí quyền tiền ức hiếp người khác, tâm lý u ám, tương lai vào đội ngũ cảnh sát cũng là thứ bại hoại ... Chậc ... Rồi tới lúc thực tập tôi tới đại đội hai, ông ấy lại cố ý gây khó dễ, ý đồ dọa tôi bỏ chạy.”

Sử Thanh Hoài tò mò: “ Ông ấy làm gì?”

Tựa hồ không muốn hồi ức lại chuyện đó, đó là lời trách mắng khắc nghiệt nhất cả đời mà Giải Băng từng phải đón nhận, không ai biết những chuyện này, hôm nay gặp được một tri kỷ, hắn mới đem tâm sự tích trữ bao lâu nói ra: “ ... Pháp y Trương không tệ, hôm đó tôi ở phòng pháp y, xem giải phẫu, toàn thân tôi run lên ... Pháp y Trương bảo tôi phải có loại tâm thái tôn trọng để nhìn vào xác chết, vì cảnh sát chúng ta tìm được nguyên nhân cái chết, tìm ra chân tướng, chính là sự tôn trọng với sự sống, chỉ cần trong lòng có tôn trọng, sẽ không sợ nữa.”

“ Nhờ vậy mà cậu qua được chướng ngại tâm lý à, lý luận này lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy.” Sử Thanh Hoài tấm tắc khen, là người nghiêm cứu tâm lý, đây là ví dụ tốt:

“ Tôi cũng vậy, thực tế là tôi vượt qua được, sau đó còn tìm ra chân tướng vụ án.” Giải Băng nói rất tự hào:

“ Cậu có thể nói cho tôi biết cảm thụ thực sự của hình cảnh không? Tôi luôn làm việc văn phòng, giờ dẫn dắt mấy người này, sớm muộn cũng tiếp xúc với những vụ án hình sự.” Sử Thanh Hoài có phần lo lắng, ở mặt này hắn không có chút kinh nghiệm nào:

Bình Luận (0)
Comment