Giải Băng nghe câu hỏi của Sử Thanh Hoài thì đứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đằng xa, không trả lời ngay, rõ ràng câu hỏi này cũng khiến hắn có cảm xúc lớn, rất lâu mới thở hắt ra: “ Cảm giác chênh lệnh rất lớn.”
Sử Thanh Hoài hơi bất ngờ: “ Chênh lệch sao?”
“ Đúng thế.” Giải Băng có chút trầm tư: “ Một bước là bờ, một bước là biển, bước nhầm một bước thôi là vạn kiếp bất phục. Một mặt lương tri, một mặt pháp chế, đa phần đối lập với nhau. Một bước là vinh dự, một bước là phỉ báng, đại bộ phận lại đi cùng nhau, chúng tôi làm việc trong môi trường chênh lệch cảm xúc lớn, nếu tinh thần của anh không vững vàng một chút, sẽ không chịu nổi.”
Sử Thanh Hoài chăm chú lắng nghe, nhận ra chàng cảnh sát này nhận thức với công tác so với người làm việc cả đời chẳng kém hơn là bao, càng lúc càng tháy tiếc, không thể tuyển được người này làm hắn cho rằng đây là tổn thất lớn nhất của kế hoạch:” Đối với kế hoạch vừa rồi của tôi, cậu có kiến nghị gì không?”
“ Tốt nhất đừng đem cách thức phá án của các đội cảnh sát ra áp lên họ, như thế sẽ cầm cố tư duy của mọi người, bây giờ các đại án ngày càng chứng tỏ cơ cấu của chúng ta không theo kịp ... Xã hội thay đổi, giá trị quan đa dạng hóa, cũng sinh ra đủ thứ bệnh tinh thần, khiến cho tỉ lệ tội phạm tăng lên. Trước Tết có một nữ sinh cao trung năm thứ hai bị siết cổ chết bên sông Phần, điều tra phát hiện ra là do bạn trai, bạn học cùng lớp làm, mới 17 tuổi, động cơ chỉ vì nữ sinh đó muốn chia tay ...” Giải Băng hết sức tiếc nuối:
“ Đúng thế, hiện giờ năng lực chịu đựng tâm lý của bọn nhóc yếu quá, quá tự tôn, quá mẫn cảm, không chịu nổi kích thích ... bởi thế dẫn tới dễ làm chuyện quá khích.” Sử Thanh Hoài thở dài:
Giải Băng lắc đầu:” Ý tôi không phải như vậy ... Giả sử như người đó muộn vài năm nữa mới phạm tội, sau khi tiếp nhận giáo dục bậc cao, từ nguyên nhân nào đó khiến hắn phạm tội thì vấn đề càng lớn, vì hắn dùng tri thức tích lũy được, vô thức sử dụng vào vụ án, sẽ là khiêu chiến với quá trình phá án của chúng ta.”
Sử Thanh Hoài kinh ngạc với đường lối suy nghĩ này, nó trùng hợp với ý tưởng ban đầu của hắn khi lập kế hoạch, chỉ là hắn không thấy khả năng Giải Băng sẽ tiếp nhận kế hoạch này.
Đối diện với ánh mắt “đắm đuối” của Sử Thanh Hoài, Giải Băng mỉm cười: “ Khoa trưởng Sử, tôi biết ý anh, nhưng tôi không tới được, mỗi năm đại đội hai chúng tôi tiếp nhận mấy chục vụ trọng án rồi ... Thực ra tôi muốn nghỉ ngơi lắm, nhưng chỉ cần nhìn thấy tội ác, tôi muốn tìm ra chân tướng, bắt lấy hung thủ.”
“ Đây chính là nguồn động lực chính nghĩa, không phải vì làm cảnh sát mà có chính nghĩa, mà vì bản tính của con người.” Sử Thanh Hoài chỉ hận sao quen biết quá muộn: “ Không tuyển được cậu, tôi thật sự tiếc nuối ... Có phải đó là nguyên nhân vì sao năm xưa cậu thi cao khảo được 605 điểm, thừa sức vào đại học danh tiếng, lại chọn trường cảnh sát không?”
“ Không, sai rồi, tôi làm thế vì một cô gái.” Giải Băng mỉm cười ôn nhu, thấy Sử Thanh Hoài tròn mắt kinh ngạc, bổ xung:” Đó là chân tướng, giống các vụ án, suy nghĩ và chân tướng thường trái ngược.”
Cùng lúc ấy đám người kia kéo nhau chạy ra thao trường xem Lý Nhị Đông ngược đãi Thử Tiêu, chả ai can ngăn, còn hò reo cổ vũ, hoặc cười nghiêng ngả.
Ôi làm sao chênh lệch lớn thế, Sử Thanh Hoài đem so với Giải Băng điềm tĩnh nhã nhặn, suy nghĩ sâu xa, nhìn đội ngũ của mình, càng lúc càng thấy không ra gì.
…… ……
Kính coong! ... Tiếng chuông cửa vang lên mấy lượt An Gia Lộ mới từ trong phòng ngủ chạy ra, vừa nghe thấy giọng Tế muội tử, cao hứng mở cửa ngay.
“ Ai thế, giữa trưa còn tới, mẹ cậu à?” Âu Yến Tử từ phòng ngủ thò đầu nhìn:
An Gia Lộ vừa mở cửa vừa thuận miệng trả lời: “ Mẹ mình làm gì có thời gian về nhà, Tế muội tử tới.”
Âu Yến Tử vừa nghe thế cũng loẹt quẹt dép lê chạy ra, cô bé Tế muội tử đó khéo tay lắm, nấu nướng là số một, lại chịu khó, lúc nào tới nhà cũng mang món này món nọ, làm người ta chết thèm. Quả nhiên là Tế muội tử tới xách theo một cái hộp cơm, thấy Âu Yến Tử cũng có mặt, kêu á một tiếng, chuẩn bị hơi ít.
Ở nơi này Tế muội tử quen thuộc như nhà mình vậy, vào nhà bật bếp đun nóng, chẳng mấy chốc mà xong.
An Gia Lộ có chút xấu hổ đứng bên:” Tinh Tinh, cứ để em mang đồ ăn tới mãi, thật ngại quá, hôm khác chị mời vợ chồng em.”
“ Oa thơm quá.” Âu Yến Tử hít hà, dù ăn cơm rồi vẫn thấy thèm: “ Thử Tiêu thật có phúc, còn lãi hơn cả nhặt được Lâm muội muội. “ ( Lâm Đại Ngọc - Hồng Lâu Mộng, một thời coi là tình nhân trong mộng của đại đa số chàng trai TQ, gần đây bớt rồi, xã hội tiến bộ, Lâm muội muội không đắt khách như trước).
“ Khi nào em và Thử Tiêu kết hôn, chị sẽ làm phù dâu.” An Gia Lộ xí phần:
“ Anh ấy à, chẳng biết nghĩ cái gì nữa, anh ấy nói em chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.” Tế muội tử nhanh nhẹn cho thức ăn ra bát: “ Có mây skhi anh ấy coi pháp luật ra gì đâu.”
Hai cô cảnh sát cười trộm, đúng là chưa tới thật, nhưng mà dù ở quê Thử Tiêu hay Tinh Tinh thì đều kết hôn được rồi, Âu Yến Tử nói:” Đợi hai năm nữa cũng tốt, để Thử Tiêu tích góp ít tiền, tổ chức hôn lễ cho lớn, bên trị an bọn họ là kiếm nhất đấy.”
Tế muội tử liền không vui, xị mặt làu bàu:” Cái đồ ngốc đó, không biết vì sao đang yên lành lại chạy tới tổng đội, không mang tiền về nhà đã đành, còn xin tiền em để tiêu vặt.”
“ Cậu ấy được điều tới tổng đội rồi cơ à?” Âu Yến Tử không tin lắm, chỗ đó không dễ vào đâu, Thử Tiêu làm gì có chỗ dựa mà vào đó:
“ Từ khi nào?” An Gia Lộ ngạc nhiên:
“ Làm sao thế ạ, có nguy hiểm sao?” Tế muội tử thấy hai người kia phản ứng mạnh như thế thì giật minh, chưa gì đã hốt hoảng:
“ Không phải là nguy hiểm, mà là nơi đó cấp bậc quá cao, không dễ gì để được điều tới đó đâu.” Âu Yến Tử dứt khoát không tin, nghĩ làm sao giải thích đơn giản cho người ngoài nghề hiểu: “ Về cơ bản người ở tổng đội đều thuộc giai tầng lãnh đạo rồi, họ là cơ cấu chỉ huy, bất kỳ ai phái xuống địa phương chấp hành nhiệm vụ sẽ đều để chỉ huy người khác.”
“ Ồ, ra vậy, thế thì cũng đỡ, nếu không thì chả bõ … anh ấy tham gia tập huấn cái gì mà một tuần tới 5 ngày không cho về nhà, Dư Tội cũng tham gia ... “ Tế muội tử đặt đĩa xuống, lục túi lấy di động ra: “ Em có cái này cho mọi người xem, Dư Tội với anh ấy vừa gửi đấy, bọ họn hôm nay tụ tập với nhau.”
An Gia Lộ và Âu Yến Tử cùng xúm vào nhìn, cười phun nước bọt vào màn hình, cô béo đang cầm miệng thịt lớn ăn, bên cạnh là Thử Tiêu cũng tương tự, như đôi chị em. Xem tiếp có cả ảnh Lạc Gia Long, Lý Nhị Đông với Dư Tội đang xúm vào một chỗ thì thầm gì đó, còn có ảnh trên sân huấn luyện, một đám đánh nhau, đám bạn này chẳng thay đổi gì cả, như bọn trẻ con to xác.
“ Hai chị ăn đi, em phải tới cửa hiệu đây, hôm nào em nghỉ, mời hai chị tới nhà ...” Tế muội tử trước khi đi còn chu đáo xách theo cả túi rác để vứt, thực sự đảm đang tới mức làm hai cô gái còn lại đỏ mặt: