Hai cô gái tiễn Tế muội tử tận xuống lầu, nhìn cô gái nhỏ bước chân vội vã như sợ muộn, Âu Yến Tử cảm thán: “ Ôi không đi học như Tinh Tinh cũng là một loại hạnh phúc, chả phải nghĩ gì nhiều lại tự mình có thể kiếm tiền, không như chúng ta trông vào đồng lương chết đói, muốn kiếm thêm lại ngại cái nọ cái kia.”
“ Đi thôi, thức ăn nguội mất.” An Gia Lộ kéo Âu Yến Tử về nhà, chia nhau ăn:
Âu Yến Tử khen không ngớt miệng: “ Lần sau bảo Tinh Tinh tới đây nấu nướng mới đúng, chứ tới phòng đơn thân của Thử Tiêu, xoay đi xoay lại đã vướng thì làm được gì.”
“ Lạc hậu rồi, Thử Tiêu và Tinh Tinh mua một căn hộ 80 m2, cùng với một chiếc xe second hand đấy.” An Gia Lộ tiết lộ:
“ Gì, không phải chứ? Sớm biết Thử Tiêu giỏi vậy, thì thời đi học mình đã tán tỉnh cậu ta, bên trị an đúng là béo bở, nhìn đống mỡ trên người cậu ta là thấy, giờ chắc là phải trăm cân không ít.” Âu Yến Tử nhỏ giọng xuống: “ Này, Tinh Tinh nhỏ nhắn như vậy mà chưa bị đè chết cũng kỳ nhỉ? Không biết họ phối hợp với nhau thế nào?”
An Gia Lộ hơi đỏ mặt đánh khẽ một cái.
Giống nam nhân tụ tập khó tránh được đề tài nữ nhân, nữ nhân ở cùng một chỗ thì cũng nhắc tới nam nhân, chỉ là anh chàng hôm nay có chút đặc biệt, hai cô gái chụm đầu vào nhau, thi thoảng lại phát ra tiếng cười rúc rích. Thực sự là nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu làm sao tên béo đó lên được tổng đội, cấp bậc quá cao, An Gia Lộ gọi điện cho Thử Tiêu, qua cái miệng rộng của Tiêu ca, chẳng mấy chốc mà cô làm rõ rồi: “ Té ra là có một nhiệm vụ huấn luyện, không ai chịu đi, thế là họ kéo cậu ấy và Dư Tội tới cho đủ số.”
“ Tập huấn gì?” Âu Yến Tử hỏi:
“ Chi viện hình sự gì đó, cụ thể không rõ, nhưng chẳng có gì hay ho đâu, nếu là chuyện tốt thì đã không tới lượt bọn họ.” An Gia Lộ chuyển giọng điệu trêu ghẹo: “ Còn cậu em trai Lý Dật Phong sao rồi, cũng đi đào tào chuyên sâu, hai người phát triển ra sao?”
“ Vẫn đang tìm hiểu thôi, tương lai thế nào ai mà biết.” Giọng Âu Yến Tử không mấy sôi nổi, tựa hồ còn có chút băn khoăn:
Băn khoăn là có ý tứ rồi, An Gia Lộ truy hỏi: “ Thích thật rồi à?”
“ Vốn chẳng thích, nhưng tiếp xúc lâu thấy con người cậu ấy cũng được, biết thương người, biết quan tâm, điều kiện gia đình tốt, cha cậu ấy chẳng những an bài công tác mà nhà ở chắc cũng chuẩn bị rồi ... Chỉ là mình lo, tới lức đó, với điều kiện của cậu ấy tới thành phố, mình còn phải theo đuổi.” Âu Yến Tử thở dài, người ta đẹp trai, có tiền, có gia cảnh, lại thêm có công việc đàng hoàng ổn định, dĩ nhiên cô gái đến công việc bình thường còn phải tốn bao công sức như cô kém quá xa, khi đó cô đâu còn ưu thế gì, xinh đẹp ư? Ở thành phố lớn như Đại Nguyên, cái đó không có giá mấy:
“ Xì, tự tin chút được không, chỉ một cảnh sát nhà quê mà không xử lý được à?”
“ Xử lý nhất thời thì dễ, cả đời mới khó, ai có thể đảm bảo giữa đường không có ngã rẽ?” Âu Yến Tử lo lắng lắm, huống hồ Lý Dật Phong tính cách có phần phù phiếm, lên thành phố rồi, bao nhiêu cám dỗ, lúc đó cô níu kéo ra sao:
“ Nam nhân khác cũng đâu hơn gì.” An Gia Lộ bĩu môi, chẳng biết đang nói ai: “ Vì thế một nửa vấn đề ở người ta, nửa còn lại phải xem vào bản lĩnh của cậu, cứ tiến tới đi, dù sao có cơ sở tốt.”
“ Ôi, nghe mệnh trời vậy.” Âu Yến Tử thở dài, nói nghe mệnh trời chắc là cũng vì thấy cái mệnh này không tệ, chí ít không như các cô gái khác lo nhà lo cửa nữa, chỉ cần lấy được anh chàng này là yên tâm:
Ăn no rồi, dọn dẹp rồi lại chạy vào phòng ngủ, vừa xong đang xem album, đó là ảnh chụp thời còn ở trường, bây giờ tổng kết lại, chuyện nhớ nhiều nhất lại là cái đám sâu hại phá phách gây chuyện kia, Thử Tiêu ngậm thuốc đánh bài, Trương Mãnh đu người trên giỏ bóng rổ khoe cơ bắp, Uông Thật Tu đi thực tiễn làm mặt quỷ, còn có còn có rất nhiều nữa.
Đó là công trình mấy tháng liền của họ, có người bạn đăng lên QQ, có người còn giữ trong máy điện thoại, chính vì bức ảnh đều hứng lên mà chụp, mới miêu tả chân thực một thời thanh xuân non nớt. Khi xem tới ảnh chụp ở nhà tắm thì cười lăn ra, mấy nam sinh trần chuồng rúm rõ che chắn, bị Thử Tiêu chụp được, hai cô gái chỉ trò bình phẩm, thi thoảng lại đỏ mặt.
Lại tới ảnh Dư Tội, ngồi một mình bên bệ cửa sổ, mặc áo chùm đầu, mắt nhìn xa xăm, ánh sáng tương phản rất tốt, trông rất có tính nghệ thuật, làm anh chàng tướng mạo bình tường được tăng sắc không ít.
“ An An, cậu và cậu ta …” Âu Yến Tử chỉ chỉ ảnh, hỏi Ân Gia Lộ đang giảu môi rõ cao: “ Thế nào rồi?”
“ Vẫn nguyên tại chỗ.”
“ Thế có ý định gì không?”
“ Không.”
“ Sao thế, có một thời gian hai người hình như rất có ý với nhau mà.” Âu Yến Tử tò mò lắm, đôi này nhìn kiểu gì cũng thấy không ăn khớp, dù loại bỏ yếu tố gia thế, các mặt khác cũng khác biệt quá nhiều:
“ Nhầm đấy.”
An Gia Lộ có vẻ không muốn nhắc tới đề tài này, Âu Yến Tử tiếp tục lật album, thi thoảng dùng khóe mắt quan sát, cái lần tới Dương Đầu Nhai chơi, cảm giác rõ ràng nhất, hai người đó như đôi học sinh tình đầu thẹn thùng ... Còn lần tiệc mừng công, hai người họ ngồi cùng nhau, Dư Tội uống say ôm Lý Dật Phong bày tỏ, không biết thành trò cười cho bao người.
Nhưng mà chuyện nam nữ còn ảo diệu hơn vụ án, hai người lật mãi, tới trang nữa khựng lại … Giải Băng, ảnh du lịch, đứng xoay lưng về phía biển giang rộng tay, sau lưng biển rộng trời xanh bao la, nói thật Giải Băng đẹp trai không thua kém những anh chàng xuất hiện trên phim, cả Âu Yến Tử cũng có những lúc rung động.
Lúc đó ở trường, cả hoa khôi khóa trên khoa dưới theo đuổi Giải Băng, nhưng chàng soái ca đó chỉ một lòng một dạ theo đuổi An Gia Lộ, vì thế còn bỏ cả cơ hội vào trường danh tiếng, rồi kết quả là không đi tới đâu.
Giờ nghĩ lại thì thấy soái ca này hơi ngu.
Í, không đúng, cô lấy bức ảnh ra, được ép plastic rất cẩn thận, lại còn chiếm nguyên cả một trang riêng, mà ảnh Dư Tội trước đó thì chen chúc với người khác ... Chênh lệch đó làm Âu Yến Tử bừng tỉnh.
“ Sao cứ nhìn mình thế?”
“ Kỳ thực trong lòng cậu căn bản không quên được Giải Băng đúng không, cho nên mới ...” Âu Yến Tử lấp lửng:
An Gia Lộ không gật chẳng lắc: “ Nên làm sao?”
“ Cậu và Dư Tội ... kỳ thực chỉ là cậu cố ý làm cho Giải Băng xem đúng không?” Âu Yến Tử nhìn An Gia Lộ sầm mặt chuẩn bị phủ nhận, nói chặn trước, cô giữ điều này trong lòng đã lâu, hỏi không phải vì tò mà, mà là vì bạn mình: “ Mình kỳ thực nhìn ra lâu rồi chỉ là không dám khẳng định lắm, khi hai người tỏ ra thân mật, chính là lúc có mặt Giải Băng, cậu là người giữ kẽ như thế, cả trước kia Giải Băng theo đuổi còn chẳng để ai nói ra nói vào, vậy mà lúc đó sợ người ta không biết mình có scandal tình ái, lại còn cùng anh chàng chẳng ra gì, tai tiếng đầy mình.”
“ Đừng nói Dư Tội như thế, cậu ấy rất tốt.” An Gia Lộ không vui:
“ Vậy cậu đừng như thế, mình chẳng hiểu nổi, cậu và Giải Băng là đôi trời sinh, bất kể là xét mặt nào cũng xứng đôi vừa lứa, sao đường ai nấy đi?” Âu Yến Tử hôm nay quyết truy làm tới cùng:
An Gia Lộ cắn môi, cuối cùng cũng thương tâm nói: “ Vấn đề không phải ở bọn mình.”